Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 638: Gậy quấy phân con thỏ (2)



Chương 638: Gậy quấy phân con thỏ (2)





Đầu tiên, ba ngàn đầu người này, nhất định phải là Tu La bên trong U Vực.

Những Tu La này yếu nhất cũng là trình độ nhân tiên!

Nói cách khác, phải giết được ba ngàn nhân tiên mới được!

Cái độ khó này có thể thấy được một hai.

Sau đó chính là, ngươi không cách nào xác định được lúc ngươi đang thu thập đầu người có bị người ở sau gõ một gậy, hoặc là bị người khác vây đánh, đánh lén hay không.

Coi như là thu thập thành công, trên đường đi về tháp cao, cũng là cực khổ trùng điệp, nơi đó có vô số người đang chờ đợi ngư ông đắc lợi. Càng đến gần vị trí tháp cao, thực lực Tu La thủ ở trên đường cũng càng mạnh…

Nói cách khác, giết người dễ dàng nhưng đi qua lại cực khó!

Mà nghe ý của Hàn Nguyệt, đi qua thì dễ dàng, đạp tháp mới là khó khăn nhất!

Nghĩ tới đây, da đầu Tần Thọ không khỏi rên một trận, quay đầu lại hỏi Hàn Nguyệt nói:

-Rốt cuộc thực lực của Tứ Đại Ma Tướng là dạng gì đây?

Hàn Nguyệt nói:

-Tứ Đại Ma Tướng yếu nhất cũng là Kim Tiên, Tứ Đại Ma Vương thì là trình độ Đại La Kim Tiên.

Tần Thọ nghe xong, lập tức líu lưỡi, đồng thời cũng hiểu rõ vì sao bọn người Thái Úc Lũy sẽ lo lắng Minh Hà nháo sự. Bốn người Đại La Kim Tiên đó! Lại thêm Minh Hà lão tổ, nếu như thật sự muốn làm cái gì đó, người ở Địa Phủ thật đúng là không đáng chú ý…

Có điều thông qua tiếp xúc với Minh Hà lão tổ, Tần Thọ phát hiện, lão nhân này dường như cũng không có hung dữ như bên ngoài truyền, mà nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không giống một người có dã tâm.

Chí ít là Tần Thọ thật sự cho rằng như vậy.

Hai người đi một vòng, cuối cùng Tần Thọ nhìn thấy một căn nhà tương đối hoàn chỉnh, căn nhà này là một tòa nhà hai tầng, sau đó mở cửa ra, bên trong khá sạch sẽ, giống như là đã có người sống ở đây. Nhưng nó đã không được sử dụng một thời gian dài và hơi bẩn.

Tần Thọ phất tay, mọi thứ hỗn độn đều bị nước sông Minh Hà cuốn đi, cùng lúc đó, Tần Thọ bấm một cái ấn quyết, ngăn nước Minh Hà ở bên ngoài phòng.

Thắp đèn lên, nhiệt khí tỏa ra xung quanh, Tần Thọ tham lam hô hấp lấy không khí và hoàn cảnh khô ráo tươi mát.

Tới Minh Hà lâu như vậy rồi, bất luận là Huyết Đô, hay là phủ đệ của Minh Hà giáo chủ, nói trắng ra vẫn là luôn ở trong Minh Hà. Nước sông Minh Hà như là không khí ở bên ngoài, ở khắp mọi nơi. Lâu như vậy, lông Tần Thọ vẫn luôn ẩm ướt, trước đó không cảm giác gì, bây giờ tạo thành một nơi không có nước, sau khi đốt lửa sưởi ấm, Tần Thọ chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, nhịn không được cảm thán nói:

-Thế này mới gọi là cuộc sống chứ!

Hàn Nguyệt liếc qua Tần Thọ nói:

-Nếu là bình thường mà ngươi làm như vậy, chắc chắn sống không quá một đêm.

Tần Thọ xem thường nói:

-Ngươi cũng nói đó là bình thường, bây giờ cũng không phải là bình thường, thỏ gia ta có Minh Hà giáo chủ che chở, ai dám động đến ta?

Nói xong, Tần Thọ mở cửa phòng, uốn éo cái mông với bên ngoài nói:

-Đây đây, các tiểu báo bối, thỏ gia ta ở chỗ này, đến đây đi! Mau tới nha!

Thấy cảnh này, Hàn Nguyệt che mặt, nhanh chóng kéo con thỏ vào, đóng cửa phòng nói:

-Con thỏ, ngươi có thể yên tĩnh chút được không?

Tần Thọ lật người ở trên giường, nằm giang hai chân hai tay ra, chẹp chẹp miệng nói:

-Không thoải mái! Quá cứng!

Sau đó Tần Thọ bắt đầu vọt lên ở trong phòng, giường vẫn là cổ kính, có điều phải dùng nệm Simmons!

Cửa số nhất định phải dùng thủy tinh tinh khiết nhất!

Cửa phải nạm vàng!

Vách tường cũng phải làm lại một lần nữa, bên trong phải có đèn điện, phải có lò sưởi trong tường, phải có nồi bát, bồn cầu, phải có bàn ghế…

Nhìn Tần Thọ giày vò mấy cái kia, Hàn Nguyệt cũng không để ý nữa mà ngồi xếp bằng ở dưới đất, bắt đầu tìm hiểu tấm lệnh bài mà Minh Hà giáo chủ cho nàng.

Chờ Hàn Nguyệt lấy lại tinh thần, lúc ngẩng đầu lập tức sợ ngây người!

Chỉ nhìn thấy phòng ốc vốn dĩ rách mướp nghiễm nhiên rực rỡ hẳn lên, tất cả mọi thứ đều là mới! Trọng điểm là, nơi này có rất nhiều đồ vật nàng chưa từng thấy qua, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến nhận biết của nàng! Bởi vì những vật kia, vừa nhìn liền biết, đều là đố tốt! Chí ít, nhìn bọn chúng rất đẹp!

Mỗi một nơi ở trong phòng, đều để lộ ra một loại cảm giác – thoải mái dễ chịu!

Tất cả mọi thứ, đều giống như là nói với nàng một câu – đến đây, buông lỏng! Lười đứng dậy!

Loại ấm áp kia, cảm giác rất thích, nhất thời Hàn Nguyệt nhìn đến mức quên tỉnh hồn lại.

Lúc ánh mắt chuyển hướng đến cái bàn, chỉ nhìn thấy một con thỏ mặc phục sức của quý tộc, đứng trên ghế, khẽ khom người với nàng, nhất cử nhất động đều vô cùng lịch thiệp, chỉ là vừa mới mở miệng, bầu không khí nháy mắt liền thay đổi.

Chỉ nghe con thỏ nói:

-Cô nương, đồ ăn xong rồi, ăn thôi?

Hàn Nguyệt nhìn con thỏ ở trên cái bàn, con mắt liền bắt đầu tỏa sáng, chỉ nhìn thấy trên mặt bàn bày tới mười mấy mâm đồ ăn!

Những đồ ăn này nàng đều chưa thấy qua, nhưng mà không thể không thừa nhận, những đồ ăn này đều rất đẹp!

Ở trong trí nhớ của Hàn Nguyệt, đồ ăn đẹp thường thường đều tương đối dễ nuốt, so với những cái cục đen sì kia ăn ngon hơn nhiều.

Hàn Nguyệt đứng dậy chỉ vào chỗ thức ăn kia nói:

-Cái này… đều là ngươi làm?

Tần Thọ lấy ra một bầu rượu, rót ra hai chén nói:

-Đương nhiên! Có mỹ thực, có rượu ngon, có mỹ nhân, cuộc đời sảng khoái! Mau tới ngồi đi.

Hàn Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, đi tới, bưng một chén rượu lên ngửi ngửi:

-Đây chính là rượu trong truyền thuyết?

-Trong truyền thuyết? Ngươi chưa có uống qua? - Tần Thọ kinh ngạc hỏi.

Hàn Nguyệt lắc đầu nói:

-Chưa có uống qua, bên trong Minh Hà chỉ có miếng thịt đen có thể ăn, còn lại những đồ vật khác đã sớm không còn.

Nói xong, Hàn Nguyệt hơi ngửa đầu, uống một ngụm lớn, sau đó chẹp chẹp miệng nói:

-So với nước cũng không có gì khác nhau?

Vừa nói xong, bỗng nhiên Hàn Nguyệt bưng lấy cổ nói:

-Nóng, nóng quá, cái này là thứ gì vậy? Nóng quá!

Tần Thọ nhìn thấy, một trận cười khổ, hắn mới nhớ tới, cho dù là rượu ngon vào trong miệng Hàn Nguyệt cũng phẩm không ra được mùi thơm. Có điều rượu chính là rượu, phẩm không ra được hương vị nhưng mà loại cảm giác cồn đốt yết hầu vẫn là không thể không thấy. Bây giờ Hàn Nguyệt chính là loại tình huống này.

Tần Thọ nói:

-Đừng kích động, đây chính là rượu, liệt tửu, uống hết, toàn thân sẽ như lửa nóng.

Hàn Nguyệt xoa xoa cổ, sau đó chẹp chẹp miệng nói:

-Mặc dù không biết là cảm giác gì, có điều loại cảm giác nóng bỏng này rất thoải mái! Rất thoải mái! Thêm nữa!

Nói xong, Hàn Nguyệt lại ôm bầu rượu uống một ngụm!

Tần Thọ vội vàng kêu lên:


Bạn cần đăng nhập để bình luận