Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 505: Tình hình có chút không đúng



Chương 505: Tình hình có chút không đúng





Ngọn núi đó bị mây che phủ, mắt không thể nào nhìn thấy đỉnh.

Ba người đều không hề do dự, theo đường núi gần như thẳng đứng, chạy thẳng lên.

Ba người cứ thế mà chạy, nhóm người của Tấn Vương ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba kẻ tiện nhân!

Vốn thái độ của bọn họ còn có chút hoài nghi nhưng giờ đã hoàn toàn xác định được thân phận của kẻ thù, vừa nhìn thấy kẻ thù trong mắt của bọn hắn tràn đầy căm phẫn, một tên thị vệ vung tay gầm lên, một kiếm bay lên không trung bắn thẳng vào cái mông mập mạp của Tần Thọ!

Đáng tiếc là, bảo kiếm bay đi đúng mấy phút, vẫn bay không đến mông của con thỏ.

Tấn Vương nói:

-Thu về đi, không gian đã bị bẻ cong rồi, khoảng cách rất xa đó, ngươi không làm hắn bị thương được đâu! Chúng đã bắt đầu leo lên núi rồi, tất cả mọi người phải tranh thủ thời gian, không được để chúng đến đỉnh núi trước!

Mọi người đều đồng ý, tên hộ vệ đã thu phi kiếm về, đang định cùng mọi người tiến lên, bỗng nhiên cơ thể run lên, trong người phát ra một luồng ánh sáng vàng kim, kêu thảm một tiếng, ngay lập tức hóa thành tro bụi.

Tấn Vương trầm giọng nói:

-Không ai được công kích! Nếu không...

Tại thời điểm này, có một ví dụ sống vừa xảy ra, nên không cần nhắc cũng không ai dám công kích nữa rồi.

Ngay cả Câu Vân cũng nhận thức được thu lại Phù Sai Thương, cắm đầu chạy như điên, không dám dừng lại hay tấn công gì.

Không bị nhóm người của Tần Thọ phá rối, tốc độ của họ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng mà, đám người của Tần Thọ một khi đã hoàn toàn buông lỏng tay chân, cũng điên cuồng chạy nên rất nhanh đã lao vào trong đám mây.

Đi vào bên trong đám mây, Tần Thọ đã phát hiện tình hình có chút không đúng rồi, Tương Phi Trúc trong tay đột nhiên phát lên một lớp ánh sáng màu xanh lục, trong ánh sáng xanh lại có chút huyết quang lóe lên, huyết quang bao phủ cả một vùng núi, đám mây trước mặt trong chốc lát tản ra, cảnh tượng đập vào mắt không phải là một ngọn núi nguy nga hùng vĩ như Đế Vương, mà là một là một vùng đất bằng phẳng!

Những ngọn núi ở đây cũng không cao, không có một ngọn núi nào có thể cao đụng đến mây, dưới chân núi có dòng nước chảy xiết trong veo như ngọc, nó trông rất giống một phiên bản thu nhỏ của Cửu Nghi Sơn khổng lồ bên ngoài!

Đặc biệt bên dưới của chủ phong, thậm chí lại có một khu đền thờ lớn!

Còn có nhiều con đường nối nhau, trên núi người đi đi lại lại...

Tần Thọ hoảng sợ vội vàng nhìn bốn phương tám hướng, sau đó vẻ mặt càng thêm quái dị, hóa ra nơi này là Cửu Nghi Sơn ở Địa Cầu!

Đầu óc Tần Thọ hơi sửng sốt, hắn hoàn toàn không thể hiểu được cảnh chuyện này rốt cuộc là sao, Địa Cầu, Địa Tiên Giới...

Lão Tổ, Đạo Đức Kinh.

Thuấn Đế, Thuấn Đế Lăng.

Nguyệt Cung, Thỏ Ngọc và Hằng Nga.

Bắc Kinh, thỏ gia Bảo Hộ Thần.

Trung Quốc, truyền nhân của rồng.

...

Tần Thọ càng nghĩ mồ hôi lạnh trên trán đổ ra càng nhiều, chẳng lẽ quan hệ của Địa Cầu và Địa Tiên Giới vượt xa quan hệ giữa tiểu thế giới với đại thế giới? Chẳng lẽ đôi bên còn có mối quan hệ khác sao?

-Con thỏ ngươi nhìn cái gì thế? Còn không nhanh đi, Tương Phi Trúc chỉ về hướng này đây. - Lão già lừa đảo vỗ đầu của Tần Thọ nói.

Tần Thọ định thần lại, liếc nhìn cây Tương Phi Trúc trong tay, quả nhiên trên cây Tương Phi Trúc có biến hóa, hóa ra vết máu và vết rách trên đó là những mũi tên nhỏ, chỉ vào ba tảng đá lớn phía sau Cửu Nghi Sơn!

Tảng đá đó rất đặc biệt, nó có vẻ là một tảng đá khổng lồ, và sau đó không biết nguyên nhân vì sao, ở giữa nứt ra, và trở thành ba tảng đá lớn như ba nụ sen liền nhau đứng sừng sững ngay đó.

Một tảng đá lớn như vậy đặt ở Địa Tiên Giới không có gì kỳ lạ, nhưng đặt trên Địa Cầu, lại là một cảnh tượng rất hùng vĩ.

Tần Thọ thu hồi lại tinh thần, đuổi theo lão già lừa đảo và Tôn Ngộ Không hỏi:

-Các người không cảm thấy thế giới này rất kỳ lại sao?

Tôn Ngộ Không bị hỏi như vậy, mới bắt đâu nhìn xung quanh, sau đó mời quay đầu trả lời:

-Thật sự là có chút cổ quái, những tên phàm nhân kia lại có thể dùng một ít phế phẩm để bay... Ể? Sao trong Thuấn Đế Lăng lại có phàm nhân?

Giờ Tần Thọ mới biết, không phải là vì kiến thức uyên thâm nên Tôn Ngộ Không hững hờ với những chuyện xung quanh, mà căn bản là cái gì hắn cũng không biết nên mới không thèm quan tâm!

Ngược lại lão già lừa đảo lại vô cùng điềm tĩnh và ung dung, bâng quơ nói:

-Không phải chỉ là mấy món đồ chơi của người phàm thôi sao, ở trong muôn vạn ngàn tiểu thế giới, những chuyện như thế rất là nhiều. Nếu như ta nhớ không lầm, mấy món đồ chơi này của họ được gọi là công nghệ... Kết quả ngay cả tiểu thế giới của mình cũng bay ra luôn, thật buồn cười. Cái này càng kém cỏi hơn, xem ra ngay cả tinh cầu của chúng cũng không bay ra được.

Tân Thọ sửng sốt nhìn lão già lừa đảo, không ngờ được tên này lại có kiến thức rộng đến thế.

Lão già lừa đảo đắc ý cười nói:

-Vì đây là sống lâu, gặp nhiều nên không có gì ngạc nhiên. Sau này có gì không hiểu cứ hỏi ta. Ta chỉ tính một nửa phí tư vấn.

Tần Thọ nhìn cái bộ dạng xấu tính của hắn, thật muốn tát hắn một cái.

-Ý của ngươi là, chúng ta đã đến tiểu thế giới rồi? - Tôn Ngộ Không có chút kỳ quái hỏi.

Lão già lừa đảo nói:

-Tám phần là như vậy, những lão già của Địa Tiên Giới chắc làm sao cũng không thể ngờ được, Thuấn Đế Lăng vốn dĩ không ở Địa Tiên Giới. Ha ha... chẳng trách bao nhiêu năm nay không ai có thể tìm thấy Thuấn Đế Lăng mà chỉ có thể thờ tượng thần. Ha ha...

Mặc dù ba người đang nói chuyện nhưng tốc độ không hề chậm chút nào, vì sợ rằng bị Câu Vân đuổi kịp sẽ gặp rắc rối. Dù sao bên cạnh họ vẫn còn có một Diêu Bá Phù, có quỷ mới biết trên người bọn họ có cây Tương Phi Trúc thật nữa hay không.

Ba người cùng rơi xuống từ trên đám mây, vừa hạ cánh liền nghe thấy tiếng tách tách xung quanh!

Tần Thọ quay đầu lại nhận ra rằng một nhóm du khách đang chụp ảnh bọn họ.

Tần Thọ vỗ trán, lúc này mới nhớ tới thế giới đã khác... cả ba có chút gượng gạo!

Tôn Ngộ Không không quan tâm đến điều đó lắm. Nhìn thấy những con người này phát ra âm thanh tách tách với mình, liền trợn mắt nhe răng hét lớn:

-Aaaaa!

Những người phàm kia sợ đến “a” một tiếng, điện thoại di động, camera rơi đầy đất, nhanh chân chạy mất.

Tần Thọ nhìn bộ dáng dữ tợn của Tôn Ngộ Không, thở dài, trong lòng nói: “Quả nhiên, trong TV đều là gạt người, Tôn Ngộ Không thật căn bản không phải Mỹ Hầu Vương, hàm răng xấu xí! Hung hăng đến nỗi hắn cũng có chút sợ hãi...

Không có người phàm quấy rối, Tần Thọ vội vàng nhìn Tương Phi Trúc trong tay, theo kinh nghiệm của hắn, sau khi phàm nhân phát hiện tình huống này, tám phần chút nữa sẽ có cảnh sát hoặc quân đội đến đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận