Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 522: Yêu Tam Thiên, Đại Đỉnh chân nhân, Lam Tam



Chương 522: Yêu Tam Thiên, Đại Đỉnh chân nhân, Lam Tam





Tần Thọ vừa nghe đã hiểu ra ngay, mấy tên này chắc có lẽ là người của Yêu Tam Thiên, lối đi này đã bị phong tỏa, không cho người ngoài tiến vào quấy rồi kế hoạch của chúng. Tần Thọ đảo mắt, đang suy ngẫm xem nên trả lời như thế nào để có thể thừa nước đục thả câu trà trộn vào được thì bất chợt một âm thanh lớn vang lên phía trước, thu hút sự chú ý của Tần Thọ.

Chỉ thấy trên đỉnh núi trũng xuống, một nhóm đến 108 tên yêu quái tụ họp lại, đứng phía các vì tinh tú, xoay quanh trận pháp, sau đó mây đen trên bầu trời bắt đầu ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành một đám mây đen kịt như mực.

Đúng vào lúc ấy, một tên yêu quái có sừng bước ra, rùng mình biến thành một con giao long lao đầu vào giữa đám mây kia, thế rồi sấm sét vang rền trong đám mây, một tiếng nổ lớn vang lên, đám mây lan rộng ra hóa thành một quầng mây đen kịt!

Đúng vào lúc này, một tiếng hô vang lên bên tai:

-Thiên Tinh Vân Hải Phục Thiên Đại Trận? Các ngươi định nhấn chìm ngọn núi này?

Thời gian quay trở lại một ngày trước đó.

Ầm!

Một tiếng nổ vang trời vang lên, một bóng người hét lên thảm thiết bay ra từ sâu thẳm ngọn núi lửa tối tăm, người ở giữa không trung còn chưa đáp đất đã nghe thấy tiếng vang nặng trịch, hóa thành khói bụi đầy trời! Không sót lại đến một mảnh vụn!

Tiếp đó lại là mấy tiếng rơi nặng trịch và một loạt tiếng kêu gào thảm thiết!

-Chạy đi!

-Yêu đại nhân, cứu mạng với!

-Cứu mạng!

...

Sau đó như thể dơi bay khỏi động, vô số những bóng người bắn tán loạn khỏi ngọn núi trũng!

Thế nhưng, không đợi cho bọn họ bay hẳn ra ngoài, một luồng sáng đỏ xuyên thẳng lên trời như núi lửa phun trào, như ác long gầm thét!

Nuốt chửng hết tất cả, những người kia phát ra tiếng rên rỉ kêu gào thảm thiết cuối cùng trong luồng sáng đỏ, rồi lần lượt hóa thành hư vô...

Những người đứng xung quanh ngọn núi trũng chứng kiến cảnh ấy đồng loạt lùi lại, kêu lên thất thanh.

-Thứ quỷ quái gì thế này? Không phải lửa mà nóng giãy hệt như lửa! - Ai đó mắng nhiếc.

-Đáng sợ quá, trong đám người vừa rồi có cả cao thủ Luyện Hư Hợp Đạo, thế mà chớp mắt đã hóa thành bụi tro, đáng sợ quá!

-Chưa từng thấy thứ nào như vậy.

-Các ngươi đã bao giờ nghe nói chưa?

-Chưa từng, mẹ kiếp, đã nói ngọn núi trũng này chỉ có một con chuột lông trắng thôi cơ mà? Sao lại còn có cả thứ đáng sợ như thế này?

-Chắc là nữ tiên kia… nhưng uy lực vừa rồi lớn như vậy, vả lại chỉ lan rộng thêm chứ không biến mất, chắc không phải do con người khống chế. Có khả năng là một loại pháp bảo nào đó gây ra!

...

Lúc mọi người xôn xao bàn tán, rất nhiều dây hồ lô nảy ra từ một đám mây lơ lửng giữa không trung, dây hồ lô cuộn tròn lại thành một cái ô che, dưới cái ô có ba người đang ngồi.

Người ngồi chính giữa mặc áo bào đỏ sẫm, gương mặt lòe loẹt mang vẻ lạnh lùng, tóc tai bù xù nhưng không hề rối bời mà trái lại toát lên vẻ diêm dúa lạ thường. Sắc mặt người này trắng bệch, một đôi mắt híp nhưng có thần thái, hai bàn tay với ngón thon dài trắng muốt như ngọc, một bàn cờ đặt trong lòng, mỗi tay cầm một quân cờ, tự đánh cờ với chính mình, thỉnh thoảng khóe miệng khẽ nhếch lên, như thể đang cười, lại như thể đang giễu cợt thứ gì đó.

Người này chính là Yêu Tam Thiên sáng lập nên liên minh Thiên Nam Yêu Tộc.

Ngồi bên trái Yêu Tam Thiên là một người mập mạp cởi trần, trong lòng tên mập đặt một cái nồi đồng, bên trong nồi là canh nóng sôi sùng sục, mùi vị nồi canh vô cùng kỳ quái, không nói được là dễ ngửi hay khó ngửi, cứ kẹt ở chính giữa khiến người ta buồn nôn mà không nôn ra nổi, muốn nuốt lại nuốt không trôi, vô cớ gây ra những tưởng tượng bất tận, lòng dạ không yên.

Nghe nói từ tận tám triệu năm trước, có con lợn rừng xông vào một sơn động, trong sơn động hiện ra một chiếc đỉnh lớn phong cách cổ xưa, bên trong chiếc đỉnh là canh nóng sùng sục, cũng không biết là đang đun thứ gì.

Xung quanh chiếc đỉnh là xương trắng chất thành núi, lợn rừng men theo ngọn núi xương trèo lên, hít một hơi canh nóng trong đỉnh, rồi rít lên tiếng than khóc chói tai, máu thịt lông da bị bào mòn lúc lăn lộn trên đất, cuối cùng da thịt nứt toác, một người bò ra! Người này tự xưng là Đại Đỉnh chân nhân.

Đại Đỉnh chân nhân toát lên vẻ thần thông quỷ dị khó lường, thích ăn mọi sinh linh, hễ bị hắn bắt được đều bỏ vào đỉnh nấu chín lên là ăn!

Nghe đâu, Đại Đỉnh chân nhân từng ăn thịt cả Địa Tiên, từng uống cả máu Thiên Tiên, là một đại yêu vương đơn độc uy chấn tứ phương không ai dám chọc giận!

Nghe đâu, hắn đơn độc là bởi lẽ đám tiểu yêu đầu quân cho hắn đều đã bị hắn ninh nhừ bỏ bụng.

Còn làm thế nào mà Đại Đỉnh chân nhân lại đi chung với Yêu Tam Thiên thì không ai hay biết.

Ngồi bên phải Yêu Tam Thiên là một nữ tử, ả khoác trên người một chiếc áo lông dày dặn, lông trên áo khoác rất dài, dài như tóc vậy, xoăn lại thành cuộn trên người. Nhìn vào như thể trên người nàng mọc đầy trái nho, ai mắc hội chứng sợ lỗ tròn nhìn vào sẽ khó chịu vô cùng.

Tứ chi của nữ tử rụt lại bên trong chiếc áo lông, khuôn mặt cũng bị lớp áo che đi hơn quá nửa, không nhìn rõ diện mạo, chỉ có cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người khiến người ta muốn xé toang chiếc áo khoác lông để xem xem rốt cuộc bên trong là tuyệt thế giai nhân dường nào.

Ngay đến Yêu Tam Thiên cũng thi thoảng liếc mắt nhìn nữ tử này, trong ánh mắt đầy vẻ kỳ quái.

Ánh mắt của Đại Đỉnh chân nhân lại tràn ngập kiêng dè, nhỏ giọng nói:

-Lam Tam, ánh sáng khi nãy rất kỳ quái, ngươi nghĩ sao?

Lam Tam cũng nhúc nhích, khẽ mở miệng nói:

-Không biết, cả đời tiểu nữ bị vây ở dưới lòng bàn tay của phật, kiến thức nông cạn không thể nhìn ra được là cái gì. Chẳng qua sức mạnh bên trong ánh sáng này quang minh chính đại, không có ôn hòa nặng nề giống như Phật Môn, cũng không bá đạo vô thường giống như Đạo Môn, trái lại có mấy phần tinh thần bất khuất của Nho Gia.

-Xem ra, người ở phía dưới có quan hệ với Nho Gia.

-Yêu Tam Thiên, năm đó ngươi rất hay đi vào Thiên Đình cho nên khá hiểu rõ tình hình bên trong Thiên Đình, ngươi nói xem đây rốt cuộc là cái gì?

Đại Đỉnh chân nhân nhìn về phía Yêu Tam Thiên.

Yêu Tam Thiên cười thoải mái, nói một câu:

-Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Năm đó ta kết bạn với Tứ Hải, quả thực có đi vào Thiên Đình mấy lần. Lúc nãy bên trong ánh sáng kia thật sự có tinh thần bất khuất, hơn nữa tinh thần bất khuất này công chính nhã nhặn, thiếu đi mấy phần sát phạt.

-Văn Khúc thưởng thức phong cảnh, Văn Xương chính trực triều cương, nếu là triều thần thì tất nhiên phải kiên cường mạnh mẽ bá đạo, cho nên phải có quan hệ với Văn Khúc tinh quân.

-Về phần ánh sáng kia, các ngươi thật sự không quen thuộc sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận