Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 391: Đèn lồng tinh



Chương 391: Đèn lồng tinh





Đáng tiếc, sau này trưởng thành rồi, rất nhiều phong tục trong ngày lễ bị xem là mê tín phong kiến, không còn ai tổ chức ngày lễ nữa, mọi người càng thích đi ăn những món ngon hơn, ôm điện thoại chơi đến nửa đêm, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Nói là đoàn viên, thực ra cũng không khác gì ngày thường.

Lúc đầu Tần Thọ cảm thấy đón lễ như vậy cũng không sao.

Sau này khi lão gia tử mất, Tần Thọ bỗng nhiên hiểu rõ ý nghĩa của nghi thức trong ngày lễ, đây không phải đơn thuần mê tín phong kiến mà là một phần ký ức, một phần hoài niệm, một loại phong tục tập quán.

Nghi thức trong ngày lễ kiên trì suốt hơn hai mươi năm, cũng đã đâm sâu vào trong lòng Tần Thọ, nghi thức hàng năm đều có bóng dáng của lão nhân, bỗng nhiên có một ngày lão nhân không còn nữa. Lúc này Tần Thọ mới phát hiện, mỗi năm cứ tới ngày này hắn đều sẽ cảm thấy thiếu thứ gì đó, kiểu gì cũng sẽ không nhịn được mà nhớ tới bóng dáng lưng còng bận rộn kia.

Sau đó Tần Thọ cũng sẽ dựa theo trí nhớ thử làm nghi thức kia một lần, thật sự sau khi tự mình làm, dường như hắn nhìn thấy được lão nhân ngồi ở vị trí ngày xưa mà nhìn hắn, vẻ mặt tươi cười hòa ái.

Tần Thọ đột nhiên hiểu ra, nghi thức này không phải để tế tự quỷ thần, mà là tế tự tổ tiên còn sống ở trong lòng mình, nhắc nhở mình không nên quên tổ tông, đồng thời đánh thức những ký ức tốt đẹp ở trong lòng... Đương nhiên đây cũng là để cho hậu nhân xem.

Thu tế tổ là truyền thừa đạo hiếu, ngươi càng kính cẩn thận trọng, càng tôn trọng đối với tổ tiên bao nhiêu thì hậu bối của ngươi cũng sẽ có cảm động thông hiểu, học được đạo hiếu từ nghi thức bấy nhiêu.

Bởi vì cái gọi là nói nhiều không bằng làm một lần. Giáo dục lễ nghi, miệng nói bao nhiêu lần cũng chưa chắc đã có tác dụng, nhưng khi đem lễ giáo dung nhập với nghi thức, làm cho thân thể nhớ kỹ, đến lúc hình thành bản năng mới là thật sự tiếp nhận truyền thừa.

Đây là tầm quan trọng của nghi thức... nó không viết thành văn tự, nhưng mà ngươi xem, ngươi làm, ngươi lại hiểu.

Bây giờ, Tần Thọ dự định đem tiết thu lên mặt trăng, điều này không chỉ là bởi vì chơi rất vui, mà còn là một loại gửi gắm tinh thần, cũng là một loại tưởng nhớ.

Tần Thọ giải thích cặn kẽ mọi chi tiết, đám Nhất Bính, Đại Tứ Hỉ gắng sức ghi nhớ.

Sắp xếp xong xuôi, Tần Thọ vỗ tay hỏi lại:

-Giờ đã biết phải làm thế nào chưa?

Cả đám ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng Nhất Bính lên tiếng:

-Tuy không hiểu làm thế này có ý nghĩa gì, nhưng bọn ta cảm thấy khá là hay.

-Không cần các ngươi phải hiểu, làm là được. Các ngươi tự phân công nhau đi, ta muốn thấy thành quả trước khi trời tối! Nhớ kỹ điểm cốt lõi của ta, náo nhiệt! Náo nhiệt! Và náo nhiệt! - Tần Thọ dặn.

Cả đám nhao nhao vâng lời rồi giải tán.

Tần Thọ cũng không lo nghĩ nữa, chỉ đợi chiều xuống sẽ đến xem xét tình hình. Kỳ thực, Tần Thọ không hề cho rằng đám thuộc hạ này sẽ không làm tốt những công việc hắn đã giao, dù gì bọn chúng cũng là những người có phép thuật, chẳng lý nào không làm tốt được mấy việc tầm thường này.

Thế nhưng, Tần Thọ mau chóng nhận ra rằng hắn đã đánh giá cao khả năng nghe hiểu của đám thuộc hạ…

Buổi chiều, Tần Thọ thức giấc, đến Phong Hoa Thành kiểm tra tiến độ, kết cục vừa tới cổng lớn thì mặt Tần Thọ đã xám ngoét.

-Thỏ gia, ngài đến đấy ạ? Theo hướng dẫn của ngài, bọn ta đã treo xong đèn lồng mà ngài yêu cầu, ngài xem! Cả căn lầu trên cổng thành toàn là đèn lồng! Đẹp ngây ngất! Bọn ta đã thử rồi, tối đến thắp đèn lên thì chắc chắn là khắp thành tỏa ánh sáng trắng! Không khác gì ban ngày!

Đại Tứ Hỉ chạy tới hớn hở khoe.

Tần Thọ phá lên cười, giơ cao tay, phát hiện không với được tới đầu Đại Tứ Hỉ, bèn ngoắc tay bảo:

-Đưa cái đầu mèo của ngươi lại đây, Thỏ gia ta buff thêm cho!

Đại Tứ Hỉ không hiểu buff là thứ gì, nghĩ Tần Thọ định ban thưởng, hắn vui vẻ cúi đầu, cười bảo:

-Thỏ gia, kỳ thực công lao này cũng không phải của riêng ta.

Đám Yêu Kê, Nhất Bính, Sa Khôn, Kinh Hàn nhìn Đại Tứ Hỉ với vẻ ngưỡng mộ, ai cũng mấp máy định nói rồi thôi, đặc biệt là Nhất Bính ngoác miệng nói:

-Thỏ gia, việc này bọn ta cũng…

Chưa dứt câu đã thấy Thỏ giơ tay giáng xuống cái bốp!

Tần Thọ tung một cú bạt tai lên đầu Đại Tứ Hỉ làm hắn dính đòn ngã bổ nhào!

Đại Tứ Hỉ ấm ức bò dậy, kêu than:

-Thỏ gia, làm sao vậy? Ta đã làm theo đúng lời ngài căn dặn còn gì!

Tần Thọ cũng chẳng đáp lời, ngoảnh đầu nhìn Nhất Bính bảo:

-Nhất Bính, ngươi vừa nói gì? Các ngươi làm sao cơ?

Tuy Nhất Bính là một con Lợn Rừng Tinh nhưng từ lâu khoa học đã chứng minh rằng loài lợn thông minh hơn cả loài chó! Khuyết điểm duy nhất là trí nhớ không tốt, nên khó mà huấn luyện được như loài chó…

Mà rõ ràng, trí nhớ của Nhất Bính khá tốt, bản thân hắn lại có chút gian xảo, lúc này, hắn đang phân tích bằng bộ não ít nếp nhăn của mình, rằng nếu như nói tiếp thì ăn đòn là cái chắc, bèn tức thì sửa lời:

-Bọn ta cảm thấy hôm nay thỏ gia cực kỳ đẹp trai!

Tần Thọ nguýt hắn, ngoảnh lại nhìn Đại Tứ Hỉ:

-Sao, ngươi còn không phục à?

Đại Tứ Hỉ hậm hực.

Tần Thọ thấy vậy càng thêm tức, mới chỉ tay lên mớ đèn lồng trên tường quát:

-Ở nhà ngươi đón Tết là treo đèn trắng à? Ai dạy ngươi?

Đại Tứ Hỉ nghe xong mới vỡ lẽ, thì ra Tần Thọ nổi giận vì chuyện này, bèn lập tức giải thích:

-Thỏ gia, cần gì phải ai dạy? Đèn trắng sáng sủa mà!

Tần Thọ tức trợn mắt:

-Ngươi… mẹ kiếp ngươi chắc không phải là Báo Tinh đâu? Lợn Tinh biến dị thì có?

Đại Tứ Hỉ gãi đầu gãi tai:

-Thỏ gia, ta thực sự cảm thấy màu trắng cũng được mà. Lúc làm ta đã hỏi ý kiến mọi người, ai cũng đồng ý hết, không tin ngài hỏi họ xem!

Nói xong, Đại Tứ Hỉ ngoảnh sang đám còn lại, chỉ thấy cả bọn quay đi không nhìn về bên này.

Đại Tứ Hỉ nghệt mặt:

-Các ngươi nói đi chứ?

Kết quả không ai bảo ai mà cùng đồng thanh:

-Bọn ta đều cảm thấy màu trắng không ổn! Đại Tứ Hỉ, đến lúc này đừng đùn đẩy.

Nghe thấy thế, mặt Đại Tứ Hỉ xanh lét, chỉ vào cả đám ú ớ:

-Các ngươi…

Tần thọ xua tay:

-Được rồi, được rồi, mau dỡ đống đèn lồng trắng này xuống cho ta, thay hết thành màu đỏ!

Nhằm lấy công chuộc tội, Đại Tứ Hỉ lập tức chạy đi thay đèn lồng.

May thay đám thuộc hạ này toàn là yêu quái, ai nấy tuy có lẽ không được thần thông quảng đại, nhưng mấy trò trèo tường cao thì dễ như trở bàn tay. Nhất là hội bạch tuộc, một người làm bằng tám người, lũ Gà Tinh gỡ đèn lồng xuống, chúng lập tức lấy chổi quét sơn đèn lồng trắng thành màu đỏ, tốc độ thay đèn nhanh như chớp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận