Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 577: Uống đi


Chương 577: Uống đi





Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, dù sao thì cũng có nhiều người đi trên cầu Nại Hà.

Nhưng cũng không biết là trùng hợp hay là nguyên nhân gì, Tần Thọ đúng lúc thấy một khuôn mặt hiện ra trên sông. Đó là khuôn mặt của một nam nhân, vẻ mặt của anh ta rất phức tạp, dường như anh ta không chịu đựng được sự tấn công của rắn rết lại giống như muốn hét lên điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không đành lòng, chìm vào trong màu máu đỏ vàng của dòng Vong Xuyên.

Tần Thọ cau mày, khuôn mặt ấy tuy chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng thứ cảm xúc phức tạp ấy dường như đã in sâu vào trong linh hồn hắn, hắn giống như nhìn thấy được chính bản thân mình... hắn không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy rất đau khổ.

Sau đó Tần Thọ cẩn thận quan sát, hắn nhận ra mỗi một người đi trên cầu Nại Hà, dù là nam hay nữ, dòng Vong Xuyên sẽ hiện ra khuôn mặt khác giới của người đó, khuôn mặt đó nhìn đối phương với vẻ phức tạp. Nhưng người đứng trên cầu lại không hề hay biết, chỉ uống hết bát canh không biết là thứ đồ gì, bất tri bất giác mà tiến về phía trước. Mà người trong sông kia, vẻ mặt đau khổ mang theo vài phần giải thoát, dần mất tích trong dòng Vong Xuyên.

Hơn nữa, Tần Thọ còn phát hiện bọn họ không phải thật sự là bị nước sông nhấn chìm, mà là bị rắn rết sâu bọ quấn lấy, không rõ sống chết, nhưng sự đau đớn trong đó Tần Thọ cũng đã trải qua ít nhiều...

Ngay khi Tần Thọ vẫn còn chưa nghĩ xong, cuối cùng hắn cũng bước lên cầu Nại Hà.

Không phải hắn tự mình muốn lên, mà bị lũ quỷ dùng đầu nhọn cây thương đẩy, không còn cách nào khác đành phải bước lên.

Chưa bao giờ trải nghiệm qua thì không biết, khi thật sự lên rồi hắn mới rõ, đứng trên cầu Nại Hà và đứng dưới cầu là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt!

Tần Thọ bước lên cầu Nại Hà, thế giới trước mắt liền thay đổi, đột nhiên nhìn thấy một bà lão, tóc bị quấn trong áo choàng, nét mặt mờ ảo không rõ, chỉ có một đôi con ngươi u ám dường như đang nhìn hắn lại dường như không.

Đồng thời phát ra một thứ âm thanh khàn khàn:

-Đến đây, uống nó đi.

Tần Thọ vừa ngẩng đầu lên thì thấy một tay bà lão kia bưng một cái bát lớn đưa cho hắn. Tần Thọ lại gần, nghiêng người nhìn vào bên trong, chỉ thấy nước canh trong bát màu nâu, không biết đã cho thêm thứ gì vào trong, trông rất đặc, lại giống như đã thêm rất nhiều gia vị, mùi khá thơm.

Trong nháy mắt đó, Tần Thọ lại nhớ ra, năm đó ở Trung Hoa, hắn từng đi ngang qua Hồ Nam và từng uống một bát canh, đó là canh cay của người Hồ.

Trong phút chốc, Tần Thọ lệ rơi đầy mặt, đây là mùi vị quê nhà...

Bà lão thấy Tần Thọ như vậy, khẽ lắc đầu nói:

-Đừng khóc nữa, mỗi ngày ta nhìn thấy không có mười vạn cũng có tám vạn kiểu này giống như ngươi, khóc cũng vô dụng thôi. Uống nó đi, mọi điều phiền muộn với buồn rầu đều sẽ không còn nữa.

Tần Thọ vô thức nhận lấy, cảm thán:

-Mùi vị khá ngon, bao nhiêu tiền một bát?

Bà lão giống như lần đầu tiên bị hỏi như vậy, ha ha cười một tiếng nói:

-Miễn phí.

Tần Thọ vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên, lập tức hỏi:

-Bao ăn no?

Bà lão hình như vừa nghe được một câu chuyện cười lớn nào đó, cười lớn nói:

-Bao ăn no, đương nhiên bao ăn no rồi, ha ha... Uống đi, uống xong bát này, đến ngay cả đói ngươi cũng không biết.

Tần Thọ nghe xong, giơ bát lên, hùng hồn nói:

-Cạn!

Sau đó, Tần Thọ ngẩng đầu, một ngụm đã uống hết bát canh lớn đó. Khi canh vào miệng, thực sự có chút mùi vị canh cay của người Hồ, nhưng loãng hơn canh cay của người Hồ và so với vị mà năm đó hắn từng uống ở trạm xe lửa, thì mùi vị canh này nồng hơn, uống đến mức Tần Thọ mặt mày hớn hở.

Nhưng điều khiến Tần Thọ thực sự hưng phấn chính là trong canh này lại có rất nhiều âm khí tinh khiết. Âm khí tinh khiết vào trong cơ thể, hắn chỉ thấy tế bào toàn thân đang kêu gào, cả người thoải mái sảng khoái...

Nhìn thấy sau khi Tần Thọ uống xong bát canh lớn, hắn liền đứng tại chỗ nháy mắt. Thôi Giác có chút không chịu nổi, từ xa truyền âm cho bà lão, nói:

-Mạnh Bà, thế nào?

Mạnh Bà cũng không truyền âm, hào phóng nói:

-Phán quan, đã uống canh Mạnh Bà của tôi, còn có thể thế nào? Có lẽ ngay cả bản thân mình là ai hắn cũng không nhớ nữa rồi, càng có thể nhớ đến mấy việc hỗn loạn của ngài ở chỗ nào.

Thôi Giác nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói:

-Vậy thì tốt...

Mạnh Bà đang muốn nói gì đó, chợt thấy một cái bát trước mắt, Mạnh Bà sửng sốt, nhìn dọc theo cái bát, chỉ thấy một con thỏ đang giơ cao cái bát, mặt đầy vẻ chưa thỏa mãn, nói với bà:

-Một bát nữa!

Ánh mắt Mạnh Bà đờ ra, bát nữa? Lại nữa? Chẳng lẽ tên này biết bản thân đã uống một bát? Hắn không bị xóa trí nhớ?

Mạnh Bà theo bản năng hỏi:

-Ngươi, còn muốn uống?

Tần Thọ coi như đương nhiên, nói:

-Tất nhiên. Mùi vị ngon lắm, nhưng bỏ hơi ít muối. Lần này thêm chút muối nha...

Mạnh Bà vừa nghe liền cảm thấy nóng bừng cả mặt, như bị người ta tát vào mặt, sau đó thẹn quá thành giận, cười lạnh một tiếng nói:

-Được, ngươi muốn uống phải không? Canh này, cho ngươi uống đủ luôn!

Nói xong, Mạnh Bà lại múc một bát canh đưa cho Tần Thọ.

Tần Thọ nhận lấy, ngẩng đầu, một ngụm uống cạn. Sau đó hai mắt nhắm lại, trên mặt tràn đầy dư vị.

Mạnh Bà trợn to mắt, nhìn chằm chằm Tần Thọ, như muốn nhìn thấy biểu cảm có chút quen thuộc trên mặt con thỏ này, chẳng hạn như vẻ mặt đầy mờ mịt của linh hồn chưa đi xa phía sau bà.

Thế nhưng, sau khi trừng mắt nhìn một phút, con thỏ này bỗng mở to hai mắt, rồi kêu lên với vẻ mặt đầy hưng phấn, nói:

-Đã quá! Thỏ gia ta thích cái này rồi! Nào, một bát nữa!

Mạnh Bà lập tức há hốc mồm, đứng tại chỗ chỉ Tần Thọ, run rẩy nói:

-Ngươi vẫn không sao?

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Ta nên có chuyện sao? Lẽ nào trong canh của bà có độc? Đúng rồi, canh này của bà là canh gì thế?

Mạnh Bà nuốt nước miếng, không nói chuyện, mà yên lặng cúi đầu kiểm tra nồi sắt lớn bên cạnh mình, trong nồi nấu một nồi "Canh cay người Hồ". Bà nghi ngờ nhìn rồi lại nhìn, lẩm bẩm nói:

-Không bị đánh tráo mà...

-Này, bà lão, bà có nghe thấy ta nói không? Một bát... ừm... canh cay nữa! - Tần Thọ kêu lên.

Khuôn mặt già nua của Mạnh Bà tối sầm, nói:

-Ngươi nói đây là canh gì?

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Chẳng lẽ đây không phải canh cay của người Hồ à?

Hai mắt Mạnh Bà đỏ lên, một phát đánh bay cái bát trong tay Tần Thọ, lấy ra một cái thùng đựng nước nhỏ đến, nâng nồi sắt lên rồi đổ đầy canh vào trong thùng, sau đó cười quái dị, nói từng chữ:

-Canh! Cay! Của! Người! Hồ?

Tiếp đó Mạnh Bà giận dữ, cười nói:

-Ha ha... Canh cay của người Hồ? Hay cho một món canh cay của người Hồ! Nếu ngươi đã cho rằng là đây là canh cay của người Hồ, vậy thì uống đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận