Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 820: Long huyết Cửu Thiên Tuế


Chương 820: Long huyết Cửu Thiên Tuế





Tính tình của hắn cho tới bây giờ đều là mãnh nam thắng tiến không lùi, hơn nữa còn là một tâm thái xưa nay không đặt mình ở trong nguy hiểm.

Không chắc, thì hắn liền sợ, dù sao tuyệt đối sẽ không cứng đối cứng, sau đó tìm cơ hội có thể lừa đồi phương thì sẽ lừa đối phương, lừa không được thì liền nghĩ biện pháp chạy.

Có điều cho dù là hắn có loại tính cách tâm rộng này, cũng bị khí thế hùng hổ dọa người của Hồng Hà làm cho một bụng tức giận, hắn hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng, sau đó trong lòng mặc niệm: "Con thỏ ngươi đi ra nhanh lên! Nương môn này bắt nạt ta!"

Hồng Hà thấy Lò Bát Quái đáp lời, hài lòng cười nói:

-Lò, ngươi cũng đừng cảm thấy ngươi ủy khuất, ta tự giới thiệu mình một chút, ta là Hồng Hà của Vu Tộc, là phù thủy cửu phẩm. Vị này là ca ca của ta, Chiến vu cửu phẩm, Hồng Sơn. Chúng ta đều đã ở trạng thái đại viên mãn, lúc nào cũng có thể phá cảnh giới, trở thành Đại Vu! Uy danh Đại Vu, hẳn là ngươi đã nghe qua?

Trong lòng Lò Bát Quái giật mình, Đại Vu?

Đại Vu là cấp bậc, nhưng bên trong là đại biểu cho nhân vật tùy tiện lôi ra một người cũng là kinh thiên động địa!

Hậu Nghệ, Khoa Phụ đều là Đại Vu!

Nếu như hai người trước mắt này thật sự có thể bước vào cảnh giới Đại Vu, nếu đổi thành người bình thường tuyệt đối sẽ ôm chặt lấy hai đùi!

Đáng tiếc, Lò Bát Quái không phải người bình thường, đi theo Thái Thượng Lão Quân nhiều năm như vậy, bản lĩnh khác thì không có, nhưng bàn về tâm cao khí ngạo thì ai hắn cũng không phục.

Đại Vu?

Cho dù là Tổ Vu, đối mặt với thánh nhân thì thế nào?

Thế là Lò Bát Quái vô cùng bình thản nhìn lướt qua Hồng Hà.

Hồng Hà nhìn thấy, chân mày hơi nhíu lại…

Hồng Sơn mắng:

-Cái này dường như căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì.

Sau đó giọng nói của Hồng Sơn thay đổi, giống như là một đứa trẻ lớn nhìn thấy một món đồ chơi mới, kích động nói:

-Muội tử, muội nghe nói gì chưa? Lần khai tế điện này, bộ Bạch Thủy bắt một con Cửu Thiên Tuế huyết mạch thuần, nói thật, ta còn chưa thấy qua Cửu Thiên Tuế nữa, nhất là loại long huyết ẩn chứa trong Cửu Thiên Tuế kia. Ta còn nghe nói, mai rùa của nó còn có thể chủ động tách ra, thú vị chứ? Nếu như chúng ta không có việc gì, chúng ta liền mau tới đi. Còn trì hoãn nữa, ta sợ bọn họ sẽ đem Cửu Thiên Tuế đi huyết tế mất.

Hồng Hà gật đầu nói:

-Cũng được, ca cất cái lò này đi, người bên ngoài nhiều đầu óc, ta sợ hắn sẽ dẫn tới tai họa cho bộ tộc ta.

Hồng Sơn gật đầu, nâng Lò Bát Quái lên đi theo Hồng Hà ra ngoài.

Hai người đi thẳng tới bộ lạc ở phía sau núi, nơi này có một tòa truyền tống trận cổ xưa, sau khi truyền tống trận mở ra, hai người liền biến mất ở trên núi.

Đối với hành động của hai người, toàn bộ hành trình Lò Bát Quái đều im miệng, nghe nhiều, không nói lời nào.

Kết quả cùng nhau đi, Lò Bát Quái phát hiện, hắn cũng không nghe thấy gì… Bởi vì hai huynh muội này còn nói ít hơn so với hắn.

Có điều Lò Bát Quái cũng nhìn thấy rõ một chút, truyền tống trận mà bọn họ ngồi cũng không phải là truyền tống trận của người ở cùng tinh cầu, mà là truyền tống trận giữa các hành tinh, bởi vì hắn len lén nhìn thoáng qua tinh bàn, vị trí của bọn họ đã vượt một đoạn khoảng cách khá xa, cũng may, đường dây này là cùng một tuyến đường với phương hướng của bọn họ, cũng không tính là lệch đường.

Nơi Hồng Hà và Hồng Sơn đến là một tinh cầu khổng lồ, toàn thân tinh cầu này là màu vàng, từ xa nhìn lại, cái hành tinh to lớn này giống là một vòng hoàng hôn lộ ra từ bên trong mặt trời, cực kỳ lóa mắt.

Một đoàn người hạ xuống, Lò Bát Quái đơn giản là sợ ngây người, trên cái hành tinh to lớn này vậy mà lại hội họp rất nhiều người của Vu Tộc!

Ở trong lòng Lò Bát Quái nhịn không được hoảng sợ nói:

-Ôi đệch! Không phải đều nói là Vu Tộc đều bị diệt tuyệt rồi sao? Sao ở nơi này lại có nhiều như vậy?!

Lúc này có người bên cạnh đi ngang qua, lời nói nhỏ của hai người đã rơi vào trong tai Lò Bát Quái.

-Nghe nói chưa? Lần nay khai thiên tế điện sẽ có Đại Vu tới chủ trì.

-Nghe nói rồi, ta còn nghe nói bộ Bạch Thủy còn bắt tới một con Cửu Thiên Tuế nữa, Cửu Thiên Tuế kia cũng là thần kỳ, giáp xác của nó có thể chủ động cởi ra…

-Nghe nói là huyết mạch của rồng, mà lại còn rất thuần chủng, đặc biệt thích hợp để huyết tế tế điện.



Lò Bát Quái nghe đến đây, trong lòng cũng có chút hiếu kỳ, Cửu Thiên Tuế? Còn xác, còn có thể cởi ra… huyết mạch Long tộc, đó là cái vật gì?

Địa vị của Hồng Sơn và Hồng Hà ở đây rất cao, tất cả mọi người ở những nơi họ đi qua đều sẽ chủ động nhường một con đường cho bọn họ, hai người đi thẳng lên phía trước, cuối cùng leo lên một ngọn núi cao.

Trên đỉnh núi có một tế đàn cực lớn, bốn phía tế đàn dựng bốn ngọn cờ, phía dưới ngọn cờ để một vài cái bàn, hiển nhiên là sắp xếp cho nhân vật quan trọng ngồi.

Hồng Sơn và Hồng Hà ngồi ở một bên phía đông, còn lại mấy phương hướng kia ngồi ba người, mặt sau là một lão thái thái đang sửa móng tay, phía nam là một tên hán tử đầu đội mũ rơm nằm trên một con gấu, phía tây là một lão đầu trong đang ngồi, trong tay lão đầu cầm một cây con cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn thấy Hồng Sơn và Hồng Hà tới, mấy người nhao nhao chào hỏi với bọn hắn.

Có đều có người lại không quá vui vẻ, lão thái thái dùng một loại âm thanh bén nhọn vô cùng khó nghe nói:

-Huynh muội các ngươi nhỏ tuổi nhất, sao mỗi lần đều là đến cuối cùng?

Hồng Sơn lập tức mở miệng nói:

-Không phải là còn chưa đến thời gian ước định sao? Thời gian còn chưa tới, chúng ta thích đến lúc nào thì đến, liên quan gì tới ngươi?

Lão thái thái nghe xong, vỗ bàn một cái, cả giận nói:

-Hay cho thằng nhãi con nhà ngươi, ngươi còn có chút cấp bậc lễ nghĩa nào không vậy? Luận tuổi tác ta có thể làm tổ tông của ngươi đó!

Hồng Sơn nghe xong, lật ngược cái bàn, cứng cổ chỉ vào mặt lão thái thái nói:

-Cái con mẹ nó, là tổ tông ai cơ? Đừng tưởng rằng tuổi tác của ngươi lớn thì hay lắm, làm ta bực, ta đánh ngươi!

Lão thái thái vỗ cái ghế đứng bật dậy, cũng chỉ vào Hồng Sơn nói:

-Hay cho tên ranh con nhà ngươi, cứng cáp rồi, muốn bay đúng không? Năm đó lúc ngươi còn mặc tã đi theo lão cha ngươi, ngươi còn dập đầu với ta đó! Sao hả, có chút bản lĩnh thì có thể lên trời rồi? Tới tới tới, hôm nay lão tổ tông ta liền thử một chút tu vi với ngươi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận