Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 647: Bán rượu

Chương 647: Bán rượu




Tần Thọ cười nhạt một tiếng, xem như là xác nhận, sau đó nói:

-Cái lớn, ngươi muốn mua thì mau lấy ra một môn phép thuật đi. Không mua, thì đứng sang một bên. Không mua đồ mà còn nói nhảm nhiều như vậy, thỏ gia ta không có thời gian chơi với ngươi.

Nói xong, hai mắt Tần Thọ nhắm lại không để ý đến tráng hán nữa.

Tráng hán cười khan một tiếng nói:

-Lừa gạt, tiếp tục lừa gạt đi! Mặc dù Tu La chúng ta ngay thẳng, nhưng mà tuyệt đối không có ngốc! Ta thật muốn xem xem, những đồ vật này của ngươi, có thể bán ra ngoài hay không!

Thế là, tráng hán trực tiếp ngồi đối diện với Tần Thọ, ôm cánh tay chờ xem Tần Thọ làm trò cười.

Một canh giờ trôi qua, bốn phía đều không có động tĩnh gì.

Tráng hán cười hê hê nói:

-Con thỏ, xem ra việc buôn bán của ngươi không được rồi.

Tần Thọ không để ý tới hắn, tiếp tục nhắm mắt lại, cũng không biết đang suy nghĩ về cái gì.

Lại một canh giờ nữa trôi qua.

Tráng hán đang muốn trào phúng một câu, chợt nghe có người kinh hô:

-Thương nhân thần bí? Thỏ gia? Ha ha… ách…

Tiếng cười của đối phương đột nhiên biến mất, sau đó một bóng người lén lén lút lút chạy tới, vừa nhìn thấy Tần Thọ lập tức nói:

-Thỏ gia, ta nghe nói Lam Sa dùng một môn phép thuật đổi của ngài một chén rượu, là thật sao?

Tần Thọ không nói chuyện, chỉ gật đầu.

Đối phương nói:

-Vậy ta dùng phép thuật của ta đổi với ngài, có được không?

Tần Thọ tiếp tục gật đầu.

Đối phương suy nghĩ một chút nói:

-Ta am hiểu lưỡi đao như hình với bóng, sẽ dùng thân pháp như hình với bóng đổi với ngài, có được không?

Nói xong, đối phương ở trước mặt Tần Thọ nhoáng một cái liền biến mất.

Tần Thọ nhìn xung quanh, sửng sốt không thấy người đi đâu rồi.

Đúng lúc này, sau lưng Tần Thọ vang lên âm thanh của người kia:

-Thỏ gia ta ở phía sau ngài đó.

Tần Thọ vừa quay đầu lại, vẫn không thấy ai!

Tần Thọ nhướng mày, hóa thân thành ba đầu sáu tay, đồng thời nhìn bốn phía, cũng vẫn không thấy ai!

Nhưng mà sau một khắc, bắt đầu thấy hoa mắt, thì người kia lại xuất hiện trước mặt Tần Thọ.

Thấy cảnh này, trong lòng Tần Thọ run lên, biết người nam tử nhìn gầy bẹp không quá thu hút này quả thực có chút bản lĩnh, thế là chỉ vào một chén rượu nói:

-Đổi.

Người kia cười hi hi, lấy ra một khối hồn mộc giản ra giao cho Tần Thọ, Tần Thọ vỗ vỗ, hồn mộc giản bay ra một tia hắc quang bắn vào mi tâm. Tần Thọ cũng mặc kệ đối phương, trực tiếp đi vào trong thần thức xem lại.

Như hình với bóng: Như là bóng ma, vĩnh viễn trốn ở điểm mù của mắt chờ đợi một kích trí mạng!

Môn thần thông này không cao sâu lắm, nhưng mà cực kỳ thực dụng, trọng điểm là, hắn cũng là một cách vận dụng của bóng ma chi đạo, Tần Thọ vừa vặn có hiểu biết đối với bóng ma chi đạo này, cho nên lần này hắn nhìn liếc qua đã hiểu đại khái, có điều muốn vận dụng, còn cần nhiều thời gian để tìm hiểu hơn mới được.

Đồng thời Tần Thọ cũng hiểu rõ, phải xem một chút phép thuật có cơ sở với mình, đối với mình càng hữu dụng!

Thế là, Tần Thọ yên lặng tính toán mình sẽ biết những cái gì, sau đó buồn bực phát hiện ra, hình như bản thân hắn không biết gì…

Chờ khi Tần Thọ mở mắt, người gầy kia đã không thấy đâu, trước mặt cũng thiếu mất một chén rượu.

Tráng hán nhìn thấy, cau mày nói:

-Thế mà thực sự là còn có dạng đồ đần này…

Tần Thọ cũng không để ý đến hắn, tiếp tục ngồi đợi ở kia.

Lại một lát sau, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Tần Thọ, đó chính là Lam Sa!

Tần Thọ nhìn thấy hắn thì trong lòng có hơi chột dạ. Buổi sáng hắn nói khoác với Lam Sa, nói rằng rượu này có thể trợ giúp Lam Sa đột phá. Nhưng mà chỉ có Tần Thọ là hiểu rõ, rượu này căn bản chẳng có lợi ích gì.

Bây giờ gặp lại Lam Sa, dựa vào da mặt của hắn, cũng có chút ngượng ngùng.

Đúng lúc này, Lam Sa vui mừng nói:

-Hóa ra là thỏ gia!

Tần Thọ cười khan một tiếng nói:

-Ừm, chào.

Lam Sa gật đầu, sau đó cau mày nói:

-Thỏ gia, buổi sáng ta uống rượu của ngươi, dường như là không có hiệu quả gì.

Trong lòng Tần Thọ run lên, tự nhủ trong lòng, xong rồi, phiền phức tới rồi. Sớm biết thế này thì không nên nói khoác…

Tráng hán nghe xong, miệng mở rộng, cũng không nói chuyện, có điều ánh mắt kia lại tràn đầy vẻ khinh bỉ.

Tần Thọ cũng là một mặt xấu hổ…

Đúng lúc này Lam Sa cười ha ha một tiếng, sau đó bái một bái với Tần Thọ nói:

-Thỏ gia, mặc dù một chén rượu vô dụng, nhưng mà sau khi ta uống hết một bầu rượu, vậy mà thật sự đã phá cảnh! Đại ân nhân không lời nào cảm tạ hết được! Ngài có gì dặn dò, phàm là ngài nói, Lam Sa ta làm được, nhất định sẽ giúp ngài.

Trong nháy mắt đó, Tần Thọ và tráng hán đều trợn tròn mắt.

Tráng hán liếc nhìn Tần Thọ, Tần Thọ liếc nhìn tráng hán, sau đó Tần Thọ lộ ra một nụ cười thần bí, có hơi hất cằm lên, vô cùng đắc ý.

Tráng hán thì vẻ mặt mơ hồ, thầm nói:

-Uống rượu còn có thể phá cảnh? Nhảm nhí hả?

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng mà thính lực của Lam Sa lại vô cùng tốt, nghe nói như thế, lập tức không vui, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm tráng hán nói:

-Nhảm nhí? Lam Sa ta mặc dù không được tính là một người thế nào cả, nhưng thân là Tu La, sẽ khinh thường ai nói láo! Hơn nữa, uống rượu phá cảnh cũng không chỉ có một mình ta.

-Còn có những người khác uống rượu phá cảnh?

Lúc này tráng hán thật sự là bị kinh động.

Lam Sa liếc nhìn Tần Thọ, dường như là đang hỏi thăm cái gì.

Tần Thọ mỉm cười, cũng không có nói chuyện, tiếp tục giả vờ thần bí…

Lam Sa biết, đây là Tần Thọ ngầm cho phép, thế là hô to một tiếng:

-Thỏ gia ở chỗ này bán rượu, muốn uống thì mau tới!

Vẻ mặt tráng hán nghi hoặc, không rõ Lam Sa đang làm gì.

Nhưng mà một khắc sau, hắn trợn tròn mắt!

Chỉ nhìn thấy bốn phương tám hướng vang lên từng tiếng la:

-Thỏ gia bán rượu?

-Ôi đệt! Thỏ gia, để cho ta một chén!

-Thỏ gia, ta cũng muốn một chén!

-Ta cũng muốn!

Sau đó trong nháy mắt một đám Tu La liền lao đến chỗ Tần Thọ vây ba vòng bên trong ba vòng bên ngoài cực kỳ chặt chẽ!

Tần Thọ nhìn thấy, càng vui vẻ hơn, yên lặng lấy ra một tờ giấy đặt ở trước mặt – một môn phép thuật một món ăn hoặc là một chén rượu.

Người tới đại đa số đều là Tu La hôm qua uống rượu phá cảnh, còn có một phần Tu La là do nghe nói. Mặc dù bọn hắn cảm thấy đồ ăn ngon nhưng mà đồ ăn dù có ngon đến đâu nào có sảng khoái như phá cảnh được?

Dù sao, ở trong mắt Tu La, còn sống chung quy luôn đứng đầu tiên, phẩm tửu chỉ có thể đặt ở vị trí thứ hai.

Thế là tất cả mọi người, dường như không chút do dự lấy ra từng cây hồn mộc giản đưa tới, cao giọng la lên:

Bạn cần đăng nhập để bình luận