Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 267: Mông ở bên ngoài (2)


Chương 267: Mông ở bên ngoài (2)





Chỉ thấy cửa không biết đã mở ra từ lúc nào, hai tên đồng tử giương mắt hình cảnh tượng trước mắt không nói lời nào.

Kim Giác dụi mắt, ngây ngô nói:

-Ngân Giác, có phải ta bị hoa mắt rồi không? Ta lại vừa nhìn thấy một con thỏ!

Ngân Giác cũng dụi dụi mắt nói:

-Hình như ta cũng bị hoa mắt rồi, không chỉ nhìn thấy một con thỏ, mà con thỏ này còn dám trộm lò luyện đan của đại lão gia!

-Hình như ta cũng thấy như vậy… Nó đang trèo cửa sổ. - Kim Giác nói.

Sau đó hai người nhìn nhau, đồng thời tỉnh ngộ hét lớn:

-Đồ ăn trộm! Ngươi đứng lại cho ta.

Nói xong, hai tên đồng tử đã hoàn hồn, ba chân bốn cẳng đuổi theo.

Tần Thọ xoay người rất đẹp, từ khe cửa sổ chui ra ngoài, kết quả là…

-Gay go rồi, mông của ta hơi mập…

Tần Thọ lẩm bẩm nói, quả nhiên, mông của hắn bị kẹt trong khe cửa sổ…

Gần như là cùng lúc, Kim Giác và Ngân Giác mỗi người dùng một tay nắm lấy chân sau của Tần Thọ, hét lớn:

-Ngươi vào đây cho ta.

Tần Thọ hét theo:

-Đừng có mơ!

Tần Thọ dùng sức giữ chặt lại, đọc thầm thần chú, nguyên khí xoay quanh, thân thể thu nhỏ lại, thịch một tiếng, giống như dây cao su bắn bật ra ngoài ngã xuống đất.

Kim Giác và Ngân Giác cùng cảm thấy chân con thỏ ở trong tay đột nhiên nhỏ lại, một chốc đã không thể nắm được liền để con thỏ chạy ra ngoài.

Kim Giác cười lạnh nói:

-Con thỏ khốn khiếp, còn muốn chạy trốn từ trong tay huynh đệ chúng ta sao? Ta sẽ dùng núi đè chết nhà ngươi!

Nói xong, Kim Ngân lấy ra một câu thần chú, lẩm bẩm chỉ tay về phía con thỏ đang chạy ở đằng xa nói:

-Ngũ Nhạc Xuất Sơn, trấn áp.

Bùm!

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một ngọn núi lớn trực tiếp đè lên Tần Thọ.

Nhưng ngọn núi này lại càng ngày càng nhỏ, khi rơi xuống đầu Tần Thọ chỉ lớn bằng một căn nhà. Mặc dù kích thước đã nhỏ lại nhưng trọng lượng lại không hề thiếu dù chỉ một chút, trọng lượng của một quả núi là bao nhiêu?

Chỉ nghe một tiếng nổ, con thỏ đã bị đập vào trong đất…

-Kim Giác, ngươi đập lệch rồi, đầu vào trong rồi.

Ngân Giác vừa cười vừa nhìn nửa mông con thỏ lộ ra ngoài núi.

Kim Giác lúng túng nói:

-Ta không thường sử dụng phép thần thông này nên thủ pháp có chút không quen, vốn dĩ ta muốn cho đầu hắn ra ngoài rồi cho hắn một cái tát vào mặt, kết quả là lệch rồi…

Ngân Giác cười lớn tiếng:

-Không sao, mông ở bên ngoài lại càng dễ xuống tay. Ngươi chờ ta đi lấy cây gậy! Dám đến Đâu Suất Cung của ta trộm đồ, đúng là chán sống rồi! Đúng lúc chúng ta cũng đang nhàm chán, hôm nay đánh cho mông hắn nở hoa! Kìa, con thỏ đó dường như cử động.

-Không thể nào, Ngũ Nhạc Sơn của ta mặc dù không phải là dãy núi Ngũ Nhạc thật sự nhưng cũng là đỉnh núi nhờ vào sức mạnh của núi Ngũ Nhạc tạo thành, nặng hàng vạn cân! Con thỏ này không bị đè chết đã là kỳ tích rồi, vậy mà còn có thể cử động. - Kim Giác kinh ngạc nói.

Khi giọng nói vừa dứt liền nghe thấy giọng của con thỏ từ dưới núi truyền đến:

-Ta khinh! Không thể cử động sao? Để thỏ gia ta cử động cho các ngươi xem!

Sau đó, con thỏ đẩy hai chân sau, rồi chốc lát chui vào trong núi như một con chuột.

Ngân Giác cười nói:

-Ngươi chui vào trong núi cũng không có ích gì đâu, đây không phải núi thật mà đây là…

-Gay go rồi! Con thỏ này không biết đã dùng bảo bối gì mà Ngũ Nhạc Ấn của ta đang bị tiêu hao nhanh chóng! - Kim Giác kêu lên.

Lúc đó, con thỏ đã ăn một miếng to trong miệng nhai răng rắc răng rắc, không cần biết ngươi là bùn hay là đất, vào bụng ta rồi thì đều là nguyên khí! Nhất là ngọn núi này do Ngũ Nhạc Ấn tạo thành, nhìn thì có vẻ là đá nhưng khi ăn vào bụng rồi thì ngay lập tức phân hủy thành nguyên khí vô cùng dồi dào! Nguyên khí cực kỳ tinh khiết.

Một lát sau Tần Thọ cảm nhận được, trong lòng vô cùng hả hê: “Oa ha ha... vừa hay thỏ gia ta đói rồi, ha ha…”

Tần Thọ không khách sáo nữa, giống như một con chuột ăn theo hướng có nguồn nguyên khí dồi dào nhất, rất nhanh chóng, sau khi gặm hết đá phía trước mặt, hắn nhìn thấy một lá bùa thần kỳ có quầng sáng màu vàng đất.

Những biểu tượng ma quái được vẽ rất nhiều trên bùa chú, trên bùa tạo thành một dấu tay…

Nhưng Tần Thọ không hiểu cái này, cũng lười hiểu, hắn chỉ cần xác định nguyên khí trên bùa chú này đảm bảo đủ sinh lực là đủ.

Vì vậy Tần Thọ vội vàng chạy tới, rút bùa chú ra vo tròn lại rồi nhét vào miệng, tùy ý nhai vài lần rồi nuốt xuống bụng…

Ngay sau đó, Tần Thọ kinh ngạc phát hiện xung quanh núi non vang lên ầm ầm rồi nổ vang một tiếng.

Tất cả đá bắt đầu sụp đổ trong không khí, cuối cùng biến thành nguyên khí khắp trời, rồi tiêu tan.

Tần Thọ lấy làm lạ nói:

-Hình như ta đã ăn thứ không được ăn…

-Ngũ Nhạc Ấn Phù của ta, con thỏ khốn khiếp kia mau nhổ ra cho ta!

Kim Giác vừa nhìn cái đội nhiên đau một hồi, lớn tiếng hét lên rồi chạy tới.

Lúc này Tần Thọ mới tỉnh táo lại, núi đã không còn, lại còn thêm hai tên đạo đồng, lúc này không chạy thì đợi đến khi nào?

Vì vậy Tần Thọ xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói:

-Không phải là ăn bùa phép của ngươi? Có cần phải đuổi theo như thế này không?

Kim Giác tức giận nói:

-Cái đó là Ngũ Nhạc Đại Đế vẽ, tổng cộng chỉ có ba cái! Ngươi ăn một lá bùa của ta, ta và ngươi vẫn chưa xong đâu!

Tần Thọ vừa nghe vậy lập tức mừng rỡ:

-Hóa ra không phải là giấy vụn, chẳng trách trong bụng đang nóng lên, ha ha…

-Ngươi còn cười sao? - Kim Giác hét ầm lên.

Đúng lúc này, Ngân Giác đuổi đến, cười nói:

-Kim Giác, đừng vội tức giận, dù sao chúng ta ở đây cũng rất buồn chán, con thỏ này đã muốn tìm phiền phức vậy chúng ta cũng không ngại chơi đùa cùng…

Kim Ngân hỏi:

-Luật chơi như thế nào?

Ngân Giác cười đểu nói:

-Đương nhiên là chơi chết hắn rồi… he he.

Trong khi nói chuyện, Ngân Giác lấy ra một quả hồ lô, tung hai lần trong tay:

-Chơi như thế nào không nói, trước tiên giữ hắn lại rồi nói.

Vì vậy, Ngân Giác đã đảo ngược hồ lô lại, lớn tiếng gọi:

-Con thỏ, đừng chạy nữa, chúng ta cam đoan sẽ không đuổi ngươi, chúng ta nói chuyện thế nào?

Tần Thọ vừa nghe hai người nói không đuổi theo thì nghi ngờ quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy Kim Giác và Ngân Giác cầm một quả hồ lô trong tay nhìn hắn một cách bí ẩn.

Tần Thọ vừa nhìn liền nhướng mày, thứ này có chút quen thuộc, chẳng lẽ là Tử Kim Hồng Hồ Lô trong Tây Du Ký?

Hồ lô này, trong nguyên tác nói rất rõ ràng, năm đó trời sụp, lúc đó Nữ Oa vá trời, Đạo Tổ giúp đỡ, tu sửa đến Càn Cung chạm đất, thấy dưới chân ngọn núi Côn Luân có một sợi Tiên Đằng buộc trên Tử Kim Hồng Hồ Lô.

Đạo Tổ cũng không xem nó như bảo bối, mà sau khi luyện hóa, dùng nó để đựng đan dược.

Nhưng cái Tử Kim Hồng Hồ Lô này ở trong tay của Kim Giác Ngân Giác, lại trở thành một báo bối biến thái, chỉ cần gọi tên một tiếng mà đối phương đáp lời, lập tức bị hút vào trong, trong thời gian ngắn sẽ bị hóa thành huyết thủy, vô cùng lợi hại.

Nhưng mà đã biết được đặc điểm này của hô lô, chỉ cần Tần Thọ không trả lời, cái hồ lô đó cũng không làm gì được hắn ta.


Bạn cần đăng nhập để bình luận