Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 657: Nồi từ trên trời rơi xuống




Chương 657: Nồi từ trên trời rơi xuống





Bát Bộ Thiên Long trên Phật Sơn còn lại sáu người, ngoại trừ Thiên Hà Long, những người khác đều đi đi lại lại trên mặt đất, đừng ngồi không yên.

Rốt cuộc, Già Lâu La đã không đợi được nữa hỏi:

-Thiên, Long các ngươi không thấy nóng ruột à? Tầm Hương đã đi ba ngày rồi, ba ngày còn chưa có trở lại, có phải là đã xảy ra chuyện rồi không?

Long lắc đầu nói:

-Mệnh bài của Tầm Hương không có một chút tổn hại nào, điều này chứng minh cũng không có phát sinh bất cứ cái gì ngoài ý muốn. Đã như vậy, các ngươi cũng không cần lo lắng, an tâm ngồi chờ là được rồi.

Già Lâu La cười khổ nói:

-Chúng ta cú tiếp tục chờ như vậy?

-Tiếp tục chờ. - Thiên nói.

Thế là mấy người tiếp tục chờ.

Cùng lúc đó, trong động phủ trên Phật Sơn.

-Không phải… ngươi cái này… cho ta ngẫm lại đã rồi ngươi hãy hạ.

Minh Hà giáo chủ nhanh chóng đi lại, đồng thời chân mày hơi nhíu mại, oán trách một câu:

-Tình hình thế nào rồi? Sao ba ngày rồi mà không có động tĩnh…

-Đạo hữu, ngươi nói cái gì? - Địa Tàng Vương Bồ Tát đột nhiên hỏi.

Minh Hà giáo chủ lắc đầu nói:

-Không có gì, không có gì, không có gì… Ta chỉ là hiếu kỳ, đánh cờ ba ngày rồi mà đều là hòa không phân thắng bại, thật khó để phá thế cục này mà.

Lời này vừa nói ra, mặc dù tâm tính Địa Tàng Vương Bồ Tát kia cực tốt, nhưng lông mày cũng không nhịn được mà nhíu theo.

Đế Thính ở cổng, trực tiếp liếc mắt, xoay người sang chỗ khác, cho Minh Hà giáo chủ một cái mông.

Kết quả là nghe, Minh Hà giáo chủ hét lớn một tiếng:

-Nhìn chó!

Trong lòng Đế Thính mắng một tiếng, đệch!

Sau đó Đế Thính quay người đi ra.

Nhoáng cái, một tuần trôi qua.

Tần Thọ nhìn Tầm Hương trước mặt nói:

-Đạo hữu, Tầm Hương hỏi đường mặc dù cao minh, nhưng mà ta cũng chỉ có một chút như thế. Cái này liền không thể tính là giữ lời đi?

Thông qua một tuần hãm hại lừa gạt, Tần Thọ cuối cùng cũng từ trong rất nhiều ngọc giản có được phép thuật Tầm Hương hỏi đường hoàn chỉnh. Nếu đã biết rồi, tự nhiên sẽ ghét bỏ, thế là bắt đầu muốn cái khác.

Tầm Hương sững sờ nói:

-Ngươi cũng biết?

Tần Thọ vung tay lên, trong tay có một đoàn hương khí ngưng tụ, Tần Thọ nói:

-Thế nào hả?

Tầm Hương kinh ngạc nhìn Tần Thọ, sau đó gật đầu nói:

-Không ngờ được ngươi cũng biết đạo này, quả thực khiến ta bất ngờ đó. Vậy thì đổi cho ngươi một môn phép thuật khác là được…

Nói xong, Tầm Hương lật túi Tu Di của mình, kết quả lật một cái, Tầm Hương ngây ngẩn cả người, nướng mày thầm nói: “Sao ngọc giản của ta lại bị mất rồi? Sao lại có tờ giấy này? Giao trả tiền rồi sao?”

Dường như là nghe thấy lời nói này của Tầm Hương, Tần Thọ đột nhiên đứng dậy, quay người nhanh chân chạy!

Tầm Hương vốn là người thông minh, nếu không cũng sẽ không sau khi uống qua canh cay người Hồ, lại viết xuống một tờ giấy như vậy nhắc nhở mình. Mắt thấy Tần Thọ chạy, nàng lập tức bừng tỉnh ngộ, nổi giận gầm lên một tiếng:

-Con chó chết tiệt! Ngươi đứng lại đó cho ta!

Cái lỗ tai lớn của Tần Thọ hất về phía sau lưng, hóa thành hai cái quạt, mở ra phép thuật Cao Thiết, chạy nhanh đến không còn hình bóng!

Tầm Hương cười lạnh một tiếng:

-Ngươi cho rằng ngươi có thể chạy khỏi lòng bàn tay của ta?

Nói xong, Tầm Hương nắm vào trong không khí một cái, một đoàn khí hương lại tụ ở trong bàn tay nàng, chỉ vào một phương hướng.

Đúng lúc này, đoàn khí hương đột nhiên tiêu tán, có điều liền bị Tầm Hương lập tức ổn định lại, khinh thường nói:

- Tầm Hương chi đạo, ngươi vẫn là còn hơi non! Muốn phản chế ta? Đừng có mơ.

Đang nói, Tầm Hương đã hóa thành một đạo trường hồng đuổi theo.

Chờ Tầm Hương đi, bốn phía bên trong Minh Hà vốn dĩ yên tĩnh, bỗng nhiên nhiều thêm mười đạo bóng người đỏ ngòm, theo Tầm Hương đuổi tới.

Tần Thọ một đường phi nước đại, sau đó chuyển ngoặt một cái giấu ở sau một khối đá, sau đó liền biến thành bộ dáng của con thỏ, rồi lấy ra một bát canh cay người Hồ đổ lên trên người mình.

Cuối cùng, Tần Thọ đứng ở chỗ đó, chỉ vào phương xa mắng to:

-Con chó chết tiệt, làm gì thế?

Vừa mới la lên, một bóng người đứng trước mặt Tần Thọ, trừng mắt nhìn hằm hằm nói:

-Con thỏ? Sao trên người ngươi lại có canh cay người Hồ?

Bộ dáng Tần Thọ thở phì phò:

-Má nó, một con chó chết vừa rồi mới chạy qua đây, khoát tay liền đổ lên trên người ta thứ đồ chơi này!

Nói xong, Tần Thọ liếm liếm, sau đó đứng ở đó bất động…

Tầm Hương nhìn dáng vẻ của Tần Thọ, cau mày, rồi lại nhìn đoàn khí hương trong tay mình, đoàn khí hương này khóa ở trên thân con thỏ.

-A? Sao ta lại ở chỗ này?

Vẻ mặt con thỏ mờ mịt nhìn bốn phía, sau đó ngẩng đầu hỏi Tầm Hương:

-Ngươi là? Ai vậy?

Tầm Hương cũng nghi hoặc nhìn Tần Thọ nói:

-Ngươi không nhớ gì?

Tần Thọ lắc đầu, sau đó nhìn trên người mình toàn canh cay người Hồ hỏi:

-Ta đây là… tình huống gì vậy? Thằng ranh con trời đánh nào lại đổ canh lên người ta thế?

Tầm Hương nghe nói như thế, khẽ lắc đầu nói:

-Là một con chó lớn màu đen.

Nõi xong, Tầm Hương lấy ra một khối ngọc giản ném cho Tần Thọ nói:

Nếu như ngươi nhìn thấy con chó kia, bóp nát nó, ta sẽ tới giúp ngươi báo thù.

Nói xong, Tầm Hương xoay người rời đi, vừa đi vừa nói thầm: “Con chó này thế mà lại có chút thủ đoạn, dùng canh cay người Hồ thay thế mùi vị của người mình, sau đó lợi dụng phép thuật Tầm Hương hỏi đường thay đi mùi hương của bản thân, lại giội lên người con thỏ, để ta muốn truy cũng không thể truy. Có chút thú vị đó… Có điều ngươi chạy không thoát đâu! Bộ dáng của ngươi, ta nhớ kỹ, lúc về ta sẽ để Già Lâu La dùng mắt thần đi lục soát ngươi!

Tầm Hương đi rồi, Tần Thọ nhẹ nhàng thở ra, sau đó về nhà tắm rửa, nằm ở trên giường ngáy o o.

Cùng lúc đó, phía dưới đại thụ ở nơi nào đó của Quán Giang Khẩu trên Thiên Đình, một con chó lớn giật cả mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, rồi hắt xì mấy cái, thầm nói: “Sao thế nhỉ?”

Hạo Thiên Khuyển không thể nào mà ngờ được, chó ngồi trong nhà mà còn có nồi từ trên trời rơi xuống, hơn nữa, thoáng cái còn vô cùng hung ác…

Tần Thọ về đến nhà, lại phát hiện trong phòng toàn là bụi, hiển nhiên Hàn Nguyệt đã lâu không về.

Tần Thọ có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài, sau đó nắm ở trong không khí mùi hương của Hàn Nguyệt, thuận theo chỉ dẫn phương hướng của khí hương, tìm tới.

Sau gần nửa ngày, vẻ mặt Tầm Hương xấu hổ đứng ở trên Phật Sơn, đối mặt với năm khuôn mặt kinh ngạc, một cái mặt thì hắc hắc cười quái dị.

Cuối cùng Tầm Hương giậm chân một cái, nổi giận nói:

-Các người cười cái gì mà cười?

-Ha ha… Tầm Hương, trước đó ngươi còn nói ta, bây giờ ngươi cũng mất trí nhớ, ha ha… Ta đã nói rồi, khẳng định là Minh Hà giáo chủ ở phía sau làm chuyện xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận