Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 324: Đổi người rồi (2)


Chương 324: Đổi người rồi (2)





Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu nói:

-Thiên Vương, nếu tiểu thần là ngài, chuyện này coi như cho qua, sẽ không hỏi đến nữa.

Ma Lễ Hải tức giận nói:

-Tinh Quân, sao ngài có thể nói như thế? Chẳng lẽ huynh đệ của ta phải chịu sự oan uổng này sao? Xin Tinh Quân hãy giải thích một chút.

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Thiên Vương không cần hỏi nhiều, chỉ cần biết, tiểu thần là vì muốn tốt cho ngài, như vậy là đủ rồi. Tiểu thần tự hỏi mình, từ trước đến giờ còn chưa có lừa ai, hại ai bao giờ đi?

Ma Lễ Hải nghe vậy thì trầm mặc… Mặc dù hắn rất không cam tâm, nhưng mà nhân cách của Thái Bạch Kim Tinh đã được vô số người và thời gian chứng minh, thực sự là hắn chưa có lừa ai, hại ai.

Nhưng mà trong lòng Ma Lễ Hải nuốt không trôi cục tức này…

Nghĩ ngợi một lát, Ma Lễ Hải cắn răng nói:

-Tinh Quân, ta nguyện ý chấp nhận sự nguy hiểm này, không sợ thất bại, cùng lắm thì bị giam cùng một chỗ với các huynh đệ, cũng đáng giá! Chí ít, ta không bởi vì khó khăn mà từ bỏ các huynh đệ!

Thái Bạch Kim Tinh khẽ gật đầu nói:

-Tiểu thần chỉ là nhắc nhở Thiên Vương, nếu như Thiên Vương cảm thấy nhất định phải làm như vậy, thì liền đi thôi.

Ma Lễ Hải chắp tay, đang muốn đi thì quay đầu lại hỏi:

-Thật sự Tinh Quân không thể nói?

Thái Bạch Kim Tinh lắc đầu đáp:

-Không thể nói.

Ma Lễ Hải gật gật đầu, đi vào Lăng Tiêu Bảo Điện.

Sau khi Ma Lễ Hải hành lễ thì bắt đầu nói ra ngọn nguồn.

-Có chứng cứ? - Thái Bạch Kim Tinh hỏi.

Ma Lễ Hải móc Ảnh Ấn Thạch ra, nói:

-Đây chính là chính cứ!

Một khắc sau, Ảnh Ấn Thạch mở ra, kết quả… Rỗng tuếch!

-Sao có thể thế được?

Ma Lễ Hải hoảng sợ nói.

Thái Bạch Kim Tinh thấy thế thở dài, trong mắt đầy vẻ thương hại, đi lên phía trước nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, hay là dựa theo pháp tắc trước đó xử trí, có được không ạ?

Ngọc Đế gật đầu.

Ma Lễ Hải mang theo tiếng khóc nức nở cùng một mặt không dám tin rời khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện, bên ngoài đại điện, Ma Lễ Hải túm lấy Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Tinh Quân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với Ảnh Ấn Thạch của ta, ta đã xem qua…

Thái Bạch Kim Tinh ngửa đầu nhìn trời nói:

-Thiên ý khó đoán, ngài hà tất phải vậy đây…

Ma Lễ Hải cũng ngửa đầu lên, đứng trên Lăng Tiêu Bảo Điện nhìn trời, dường như nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên Ma Lễ Hải giật mình, xém chút đã kêu thành tiếng lại bị Thái Bạch Kim Tinh nhanh tay chặn miệng, thấp giọng nói:

-Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đã biết chưa?

Ma Lễ Hải gật đầu như gà mổ thóc, trên trán đều là mồ hôi lạnh, đồng thời cười khổ

nói:

-Sao Tinh Quân không sớm nói cho ta biết phía sau kia là như thế, mẹ nó, có chết ta cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn thế này! Ài…

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Được rồi, đừng nói cái gì nữa, chỉ là hơn vạn năm mà thôi, bế quan một lần là qua rồi.

Ma Lễ Hải chua xót nói:

-Còn có thể như thế nào được nữa? Bỏ đi… đi thôi.

Nói xong, Ma Lễ Hải rời đi.

Tần Thọ trở về mặt trăng, lại không nhìn thấy Hằng Nga, tính toán thời gian, đoán hẳn là Hằng Nga đang ở Ngọc Anh Điện, hắn cũng không có chuyện gì nên chuẩn bị đi Ngọc Anh Điện tìm Hằng Nga giải sầu.

Kết quả khi đi vào Nam Thiên Môn lại phát hiện, Nam Thiên Môn thiếu đi mấy khuôn mặt quen thuộc, lại nhiều hơn một khuôn mặt xa lạ!

Người này thân cao ba thước, toàn thân bắp thịt nở nang, hai tay cầm hai cái búa to, mày rậm mắt to, con ngươi ở giữa khép mở, khá hung hãn!

Tần Thọ hiếu kỳ đi tới.

Người khổng lồ kia liếc nhìn Tần Thọ, chờ Tần Thọ tới gần, lông mày nhướn lên, tròng mắt trừng một cái, sau đó miệng to nhếch lên thành hình bán nguyệt, khom người, tiến lên cười nói:

-Ai ui, đây không phải là thỏ gia gia sao? Sao ngài lại tới đây? Ngồi đi… đừng để mệt quá.

Người khổng lồ vừa nói chuyện vừa kéo một cái ghế từ phía sau ra để xuống đất…

Tần Thọ nhất thời không phản ứng kịp với sự thay đổi của người khổng lồ này, đầu óc có chút xoay vòng, duỗi chân duỗi tay, móc lên trán…

Kết quả người khổng lồ này lập tức xoay người cúi đầu nói:

-Thỏ gia gia, ngài muốn làm gì vậy? Sao lại sờ đầu? Sao lại sờ…

Tần Thọ triệt để bó tay rồi, con hàng này cũng quá nhiệt tình đi… Hắn chỉ biết Nhật Dạ Du Thần bị người khác chán ghét, nhưng không nghe ai nói mọi người sợ cái tên này, sao lại đi nịnh hót Nhật Dạ Du Thần rồi!

Tần Thọ nghi ngờ nhìn người khổng lồ nói:

-Ngươi… là ai vậy?

Người khổng lồ nghe xong, cả mặt đều là nịnh hót nói:

-Ta… tiểu thần là Cự Linh Thần, đại tướng tiên phong dưới trướng Thác Tháp Thiên Vương, ngài gọi ta Tiểu Linh là được rồi.

Tần Thọ nghe xong, chỉ cảm thấy dạ dày co rúm một trận, suýt chút nữa là nôn, một người cao ba mét mà lại để con thỏ chỉ cao có nửa thước gọi hắn là Tiểu Linh? Mẹ nó, sao ngươi không bảo ta gọi Linh Nhi luôn đi?

Cự Linh Thần thấy phản ứng khác thường của Tần Thọ thì nói:

-Thỏ gia gia, hay là, ngài gọi ta là Linh Nhi cũng được, mẹ ta cũng hay gọi ta như vậy.

Tần Thọ run lập cập, hai chân vô thức kẹp chặt, gia hỏa này quá ân cần, Tần Thọ có hơi không đỡ được.

Mấy năm gần đây, không có chuyện mà ân cần không phải lừa đảo thì cũng là trộm cắp, con hàng này cao lớn thô kệch, nhìn ánh mắt hắn cũng đang toát ra hoa đào, lẽ nào con hàng này có bệnh luyến động vật? Nghĩ đến cảnh hai người một trên một dưới, Tần Thọ vội vàng kẹp chặt cái mông nói:

-Được rồi, ta vẫn gọi ngươi là Cự Linh Thần là được rồi, ngươi tự chơi đi, ta có việc đi trước.

Tần Thọ nhanh chân chạy mất.

Mặt Cự Linh Thần đầy sự ngưỡng mộ, đưa mắt nhìn Tần Thọ rời đi, thẳng đến khi Tần Thọ biến mất khỏi tầm mắt, mới vỗ vỗ tay, cười ha ha nói:

-Con thỏ này cũng không khó ở chung như vậy, tại sao mọi người ai cũng không muốn đến Nam Thiên Môn nhỉ? Chậc chậc… không hổ là con thỏ có bối cảnh, đến ý thức của đại lão cũng có, rất bình dị gần gũi…

Nghe được mấy câu này, những thiên binh thiên tướng mà tứ đại Thiên Vương để lại kia run lập cập, đồng thời âm thầm lắc đầu, trong lòng mắng to một tiếng: "Con mẹ nó, thật là biết nịnh hót con thỏ!"

Đến Nam Thiên Môn, Tần Thọ đi thẳng đến Ngọc Anh Điện, kến quả đến Ngọc Anh Điện xong Tần Thọ phát hiện, bên trong đó lại không có ai.

Sau khi nghe ngóng mới biết được, hôm nay những thần tiên ở Ngọc Anh Điện đi Tây Côn Lôn bái kiến Tây Vương Mẫu…

Tần Thọ bất đắc dĩ đành phải hồi phủ, lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên, Tần Thọ vỗ trán một cái, mắng to:

-Ai nha! Xém chút nữa quên mất việc này!

Nghĩ đến đây, Tần Thọ phi thẳng một đường đến Nam Thiên Môn, Cự Linh Thần vừa nhìn thấy hắn, lập tức nhếch miệng cười, toàn thân Tần Thọ lại khẽ run, vội vàng mở truyền tống đi Đông Thiên Môn, sau đó đi hạ giới.



Bạn cần đăng nhập để bình luận