Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 439: Ngươi biết hát ngôi sao nhỏ không?


Chương 439: Ngươi biết hát ngôi sao nhỏ không?





Cũng không biết có phải là kết quả chăm học khổ luyện gần đây của Tần Thọ, hay có lẽ ngay cả ông trời cũng cảm thấy Tần Thọ từng thí nghiệm trên thân thể Nhị Lang Thần, Khuê Mộc Lang nhiều lần như vậy cũng không thành công, lần này quyết định bồi thường lại cho hắn.

Ngược lại, thuật ăn trộm lúc trước vẫn không thành công cuối cùng cũng thành công.

Trong đầu Tần Thọ có thêm một chuỗi thần chú, nhìn kỹ thì rõ ràng là:

-Chú sử dụng Đầu Đông Khánh.

Tần Thọ nhất thời vui vẻ, theo bản năng dùng thuật ăn trộm sờ soạng Châu Tín một cái, vậy mà lại thành công.

Trên tay hắn có thêm hai món đồ vốn nằm trong ngực Châu Tín, bỗng dưng sờ một chút, cảm giác… hình như… là Đầu Đông Khánh.

Trong lòng Tần Thọ cười nở hoa.

Hình như Châu Tín cũng cảm giác thấy có gì đó sai sai.

Vừa muốn kêu to thành tiếng.

Tần Thọ nhảy lên tát một phát, khiến miệng hắn lệch sang một bên, sau đó trong ánh mắt phẫn nộ của Châu Tín, kéo giầy Châu Tín xuống nhét vào trong miệng hắn…

Thấy cảnh này, đám Nam Phương Tinh Đấu dồn dập nhìn về phía Lữ Nhạc vẫn nhắm mắt không nói.

Lữ Nhạc khẽ lắc đầu nói:

-Quá khinh địch, nên có kiếp nạn này. Bản đế ở đây, bảo vệ hắn bình yên, nhưng tai nạn này tất nhiên phải gặp.

Hai tên đệ tử khác nghe vậy vốn còn muốn giúp Châu Tín nói hai câu thì lập tức câm miệng, một mặt thương hại nhìn Châu Tín.

Tần Thọ thấy không ai lý sự với mình, cũng không sao cả, giơ hai tay lên thật cao, một tay Khúc Xích, một tay Mộc Chùy, quay về phía Châu Tín cười ha ha nói:

-Quen không?

Châu Tín không dám tin nhìn Tần Thọ, hắn nghĩ thế nào cũng không ra, bảo bối hắn thu vào cơ thể làm sao lại đến tay con thỏ rồi.

Lữ Nhạc thấy vậy cũng hơi kinh ngạc.

Đệ tử Lý Kỳ của Lữ Nhạc cũng lắc đầu nói:

-Sư huynh bất cẩn, làm sao có thể bỏ Đầu Đông Khánh vào trong ngực? Thu vào trong cơ thể mới bảo đảm chứ.

Tam đệ tử Chu Thiên Lân gật đầu theo nói:

-Đúng đấy!

Tứ đệ tử Dương Văn Huy nói:

-Cũng may, pháp bảo bản mệnh này người ngoài nếu không biết điều khiển khẩu quyết hay không luyện hóa thuần thục thì cũng không dùng được. Thời gian ngắn như vậy, trừ khi sư phụ ra tay, nếu không chỉ dựa vào con thỏ kia mà muốn luyện hóa Đầu Đông Khánh? Quả thực chính là trò cười.

Lý Kỳ, Chu Thiên Lân gật đầu tới tấp, Lữ Nhạc dường như đã sớm nghĩ đến, không hề ngạc nhiên chút nào, gương mặt bình thản ngồi đó xem một quyển đạo thư.

Thấy cảnh này, đông đảo đám tinh quân, Tinh Đấu gật đầu dồn dập tán dương:

-Không hổ được xưng là đệ nhất đại sư dùng độc Tiệt Giáo, lâm nguy không loạn, rất có phong thái thánh nhân hồi đại chiến năm đó.

Lữ Nhạc dường như nghe thấy, khá là hài lòng với đánh giá của mọi người, tiếp theo sau đó, chuyên tâm xem đạo kinh.

Tần Thọ bên kia cầm lấy Đầu Đông Khánh cười nói:

-Ngươi có sợ không?

Châu Tín hừ lạnh một tiếng, gương mặt khinh thường nói:

-Ngươi cho rằng pháp bảo là đồ chơi à? Cầm lên rung một cái là dùng được? Ngây thơ quá rồi… Ngươi gõ đi, cho dù ngươi gõ gãy tay, nếu như ta nhíu mày một chút thì ta không mang họ Châu.

Tần Thọ nghe vậy khẽ nhếch miệng, cười nói:

-Nghe ngôi sao nhỏ chưa?

-Cái gì?

Châu Tín sửng sốt, tuy rằng miệng bị giầy chặn, nhưng mà đối với hắn mà nói, miệng không thể nói, còn có thể truyền âm, còn có thể dùng thuật nói bằng bụng, tóm lại những thứ này đều là tiểu đạo, với một người tu hành sẽ chẳng hề ảnh hưởng tới giao tiếp.

Sau đó Tần Thọ hát rằng:

-Sáng lấp lánh lóe lên lóe lên, đầy trời đều là những ngôi sao nhỏ... Từng nghe chưa?

Mặt già của Châu Tín tối sầm, truyền âm nói:

“Ngươi trêu chọc ta ư?”

Tần Thọ cười nói:

-Nghe...

Châu Tín không hiểu nhìn Tần Thọ, sau đó chỉ thấy Tần Thọ giơ cây chùy lên giã xuống thước cong, chỉ nghe một tiếng đinh giòn vang.

Châu Tín đang muốn cười nhạo con thỏ không hiểu pháp bảo, nhưng mà sau một khắc vẻ mặt hắn đã không thể tưởng tượng nổi nhìn con thỏ, sau đó cái gì mà truyền âm, cái gì mà thuật nói bằng bụng toàn bộ quên mất, há to mồm định hô to!

Lúc nà Tần Thọ trực tiếp chửi mẹ nó:

-Bà mẹ nó! Quả nhiên tiềm lực vô tận!

Tần Thọ vốn cho là miệng Châu Tín bị giày nhét vào đã mở ra ở mức lớn nhất rồi, kết quả sau khi đau nhức kịch liệt, không ngờ miệng Châu Tín vậy mà như kỳ tích mở to ra thêm vài phần!

Giày đã rớt xuống!

-A!

Tiếng kêu thảm thiết như giết heo làm Tần Thọ sợ tới mức tay run lên, suýt chút nữa ném Đầu Đông Khánh đi rồi!

Châu Tín chỉ cảm thấy đầu óc ong ong rung động, tựa tựa có một cái chuông lớn đang vang lên loảng xoảng trong đầu, đồng thời chạm vào đầu óc của hắn, khiến đầu óc cũng sắp nát!

Tần Thọ thấy vậy, cũng vẻ mặt không hiểu nói:

-Huynh đệ, đừng diễn, thỏ gia ta đây cũng không phải là chưa từng bị người gõ, hoàn toàn không có cảm giác mà.

-A...

Châu Tín tiếp tục kêu thảm thiết.

Tần Thọ chắp tay nói:

-Được! Huynh đệ, kỹ xảo diễn này của ngươi ta phục rồi, tốt hơn ta, được chưa?

-Phù...

Cơn đau cực đau kia đã qua đi, trên gương mặt Châu Tín đầy mồ hôi, tròng mắt cũng sắp từ trong hốc mắt rơi ra ngoài, cả giận nói:

-Ta diễn cả họ nhà ngươi!

Tần Thọ nói:

-Không văn minh! Không lễ phép! Còn nhổ nước miếng, không nói hỏi rõ! Gõ cho ngươi nằm!

-Đinh!

-A!

Châu Tín tiếp tục kêu thảm thiết, lần này tròng mắt thật sự sắp lòi ra luôn rồi.

Tần Thọ nói:

-Giả bộ, tiếp tục giả vờ! Ta xem ngươi kêu thảm thiết thế nào để phối hợp cùng những ngôi sao nhỏ của ta!

Sau đó Tần Thọ bắt đầu gõ nổi tiết tấu của những ngôi sao nhỏ:

Leng keng.

-A a.

Leng keng.

-A a.

Keng keng keng!

-A a a.

-Ai ôi!!! Phối hợp ổn lắm, tiếp tục!

Tần Thọ khích lệ nói, sau đó tiếp tục gõ.

Leng keng.

-A a!

Leng keng.

-A a!

Keng keng keng…

-A!

Vẻ mặt Tần Thọ ghét bỏ nhìn Châu Tín nói:

-Huynh đệ, cái âm tiết cuối cùng lạc điệu rồi, chúng ta lại thêm lần nữa! Cố gắng làm theo tốt khẩu lệnh, Tư Thụy! Thổ! Vạn! Cẩu!

Leng keng...

Nghe âm thanh kêu thê lương thảm thiết của Châu Tín bên kia khiến các sư huynh đệ có chút ngồi không yên, cùng nhau tiến đến, bắt đầu thì thầm.

Lý Kỳ nói:

-Sư huynh đây là thế nào thế này? Pháp bảo không có khẩu quyết, không có luyện hóa cũng có thể làm hắn đau?

Chu Thiên Lân lắc đầu cười nói:

-Đoán chừng là học theo con thỏ kia đấy, giả vờ đau đau, chờ đến khi con thỏ gõ sướng rồi, hắn lại phản kích ‘ngươi xem ta diễn được không’? Khà khà...

Tiếp theo là Dương Văn Huy, hắn gật đầu nói:

-Đúng đúng đúng... Chính là chiêu này, cái này gọi là lấy đạo trả đạo hoàn thi bỉ thân! Đúng không, sư phụ?

Lữ Nhạc khẽ gật đầu, chẳng qua mí mắt cũng nâng lên, có chút nghi hoặc nhìn về phía Châu Tín.


Bạn cần đăng nhập để bình luận