Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 461: Cái giá của việc tự cho mình là đúng (2)



Chương 461: Cái giá của việc tự cho mình là đúng (2)





Khi Tần Thọ nghe thấy chỉ có một tấm lệnh bài, đầu óc đã vang lên ong ong rồi, đến mức Thượng Quan Hồng Diệp nói cái gì ở đoạn sau, hắn đã hoàn toàn không nghe được nữa. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

-Một tấm lệnh bài? Mẹ kiếp, mình đã ăn mất chìa khóa mở ra Thiên Môn! Cái đệch đệch đệch...

-Thượng tiên? Tiểu nhân cũng chỉ là bị bắt ép không còn cách nào khác mới phải đến ăn cướp, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho ta đi. Ta sắp chín đến nơi rồi... - Cự Mãng khổ sở van nài.

Tần Thọ đang khó chịu trong người, nghe thấy Cự Mãng nói như thế đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch miệng la lớn:

-Tha cho ngươi? thỏ gia ta đánh chết ngươi!

Tần Thọ lao đến cưỡi ở trên người rắn lớn rồi đấm một trận…

May mà, từ trước tới nay Tần Thọ cũng không phải loại khốn nạn sát sinh không chớp mắt, lúc đánh hắn cũng đã kiềm chế sức mạnh, đánh đau, nhưng sẽ không làm Cự Mãng bị thương.

Cự Mãng oai oái kêu thảm thiết hơn một giờ đồng hồ.

Lúc này Tần Thọ mới nhảy xuống khỏi người nó, vẻ mặt buồn bực xoay người bước đi!

-Thượng tiên, ngài đi đâu vậy? - Nữ vương thấy vậy, vội vàng đuổi theo.

Tần Thọ vừa quay đầu lại, lập tức bổ nhào vào ngực nữ vương bắt đầu gào khóc:

-Mẹ nó, ta ăn mất lệnh bài rồi! Ta rất đau lòng! Có rượu không? Ta muốn uống loại rượu mạnh nhất! Tán cô nàng nóng bỏng nhất!

Sau đó Tần Thọ chỉ cảm thấy bản thân mình cưỡi mây đạp gió một hồi, sau đó liền đụng vào một đống tấm thiếp!

Ngẩng đầu nhìn lên, Tần Thọ sững sờ, hắn lại bị ném vào trong lòng của Thượng Quan Hồng Diệp!

Vẻ mặt nữ tử này cũng hoàn toàn hoang mang!

Là một nữ tướng quân, áo giáp của Thượng Quan Hồng Diệp là làm riêng theo số đo người, vải lót bên trong màu đỏ vô cùng mềm mại, bên ngoài là lớp bảo vệ gồm từng miếng từng miếng kim loại nối liền với nhau, phần ngực lại được bảo vệ riêng bởi lớp kim loại giống như hai ngọn núi, màu sắc tổng thể chính là lớp lót bên trong màu đỏ, áo giáp kim loại, nhìn vẻ vô cùng hiên ngang mạnh mẽ.

Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, điểm mấu chốt là, Bách Lý nữ vương nói ra một câu nói:

-Rượu mạnh nhất đã đưa cho ngươi, cô nàng nóng bỏng nhất chỉ có đây thôi, ngươi xem xem được không?

Tần Thọ và Thượng Quan Hồng Diệp liếc nhìn nhau một cái, mặt cả hai người đều đỏ lên, trong lòng đều đồng thanh chửi: "Con mẹ nó!"

Tần Thọ nói tán gái, đương nhiên chỉ là nói mồm, cuối cùng là Thượng Quan Hồng Diệp ôm theo Tần Thọ, cùng với Bách Lý nữ vương bệ hạ trở về hoàng cung, Bách Lý nữ vương bệ hạ đi ở phía trước, giang rộng hai tay, mở ra một tấm bản đồ, vừa đi vừa nói:

-Thượng tiên, ngài nhìn xem, nơi này chính là Tây Lương Nữ Nhi Quốc của chúng ta, đây là Giải Dương Sơn, đây là vị trí của Hoàng thành... Thượng tiên, sao ngươi không nói chuyện, gật đầu liên tục vậy?

Thượng Quan Hồng Diệp quay đầu, liền thấy con thỏ đang híp mắt lại, vẻ mặt khó chịu, phía sau đầu của con thỏ chính là ngực của Thượng Quan Hồng Diệp, chỉ cần Thượng Quan Hồng Diệp bước đi, miếng giáp ngực liền rung lên, áo giáp kim loại cũng rung động theo ngay sau đó!

Nếu là bộ ngực bình thường của phụ nữ, nó sẽ mềm mại thoải mái dễ chịu.

Nhưng mà đến chỗ này của Thượng Quan Hồng Diệp, phần giáp bảo vệ bằng kim loại cứng cáp ở phía trước ngực lại giống như một quả đấm, liên tục tấn công đánh vào phía sau gáy của Tần Thọ!

Đánh đến nỗi đầu của Tần Thọ liên tục gật đầu, gật đầu…

Nhìn thấy cảnh tượng này, Bách Lý nữ vương lập tức vui vẻ, vội vàng đưa tấm bản đồ cho Thượng Quan Hồng Diệp, ôm thỏ vào trong lòng, cười lớn ha ha rồi nói:

-Thượng tiên, xin lỗi... Ha ha... Xin lỗi, ta không có cười ngài, ha ha...

Mặt của Tần Thọ lại càng tối sầm.

Đi vào hoàng cung, Bách Lý nữ vương mở to toàn bộ tấm bản đồ ra, bày trên mặt đất, sau đó nằm trên mặt đất, chỉ cho Tần Thọ vài chỗ phía trên rồi nói:

-Đây là Kim Đâu Sơn, núi cao hàng chục nghìn trượng, vô số các khe rãnh hang sâu...

Tần Thọ vừa nghe xong, theo bản năng liếc nhìn sang cổ áo của nữ vương, cũng gật đầu theo rồi nói:

-Quả nhiên, vẫn có thể thấy được.

Bách Lý nữ vương không hiểu Tần Thọ nói có ý gì, tiếp tục nói:

-Đây là Thông Thiên Hà, đây là Xa Trì Quốc, đi qua Xa Trì Quốc chính là Hắc Thủy Hà, sau đó là Hào Sơn, Ô Kê Quốc, Áp Long Sơn, Bình Đỉnh Sơn, Uyển Tử Sơn, Khô Lâu Sơn, Hoàng Phong Lĩnh, Hắc Phong Sơn, Song Xoa Lĩnh... Cao Lão Trang, Ưng Sầu Giản... Ơ, không có Ngũ Chỉ Sơn.

Bách Lý nữ vương ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi.

Tần Thọ nói:

-Không có là đúng rồi, cái thứ này vốn dĩ không tồn tại.

Tần Thọ lấy ra một cục Ảnh Ấn Thạch sao chép lại cả tấm bản đồ, đặc biệt là cảnh tượng khi Bách Lý nữ vương đang bò trên tấm bản đồ, Tần Thọ cố tình thêm mục đặc biệt.

Cất bản đồ cẩn thận, tạm thời Tần Thọ cũng bỏ đi suy nghĩ bay thẳng tới Cửu Tiêu gặp Hằng Nga, tuy nhiên ngã một lần lại khôn ra, hắn quyết định sau này phải nghe ngóng nhiều về việc tấm lệnh bài mở ra Thiên Môn, nếu như nhìn thấy lần nữa, chắc chắn phải cất giữ cẩn thận, không được ăn lung tung.

Ngoài ra, vì hắn mà con khỉ bị trấn áp, việc này bắt buộc phải đi cứu, nếu không thì lương tâm hắn không yên lòng.

Nếu đã quyết định phương hướng, Tần Thọ cũng không nói nhiều lời với quốc vương của Nữ Nhi Quốc - Bách Lý nữ vương nữa, lập tức muốn đi.

Bách Lý nữ vương kéo tay Tần Thọ rồi nói:

-Cứ như vậy mà đi sao?

Tần Thọ ngẩn người một lúc, sau đó liền vỗ đầu nói:

-Hiểu rồi!

Tần Thọ thản nhiên vỗ một cái, trực tiếp biến tẩm cung của quốc vương Nữ Nhi Quốc thành bê tông bằng vàng!

Quốc vương của Nữ Nhi Quốc hoang mang ngay tại chỗ, lắp ba lắp bắp nói:

-Ta nói... Không... Không phải... Cái này...

Sau đó liền nghe thấy ầm một tiếng, một con rắn lớn bị ném xuống mặt đất, sau đó liền nghe thấy Tần Thọ nói lớn: -Con rắn đần độn này, ta cũng không giết ngươi. Nhưng mà tội chết có thể tha, tội sống khó thoát, ngươi hãy ở lại Nữ Nhi Quốc này làm Yêu Thú Hộ Quốc đi. Hai năm nữa thỏ gia ta sẽ lại đến xem xem, nếu ngươi biểu hiện tốt, cho ngươi cái tốt. Nếu biểu hiện không tốt, hừ hừ... Chúng ta tiếp tục nướng thịt rắn ăn!

Cự Mãng nghe vậy vội vàng lăn người ngóc đầu dậy, khấu đầu lạy tạ:

-Cảm ơn công ơn tha chết của thượng tiên, tiểu nhân nhất định sẽ nghe theo ý chỉ, bảo vệ Nữ Nhi Quốc không để giặc ngoại xâm xâm lược!

Tần Thọ gật gật đầu, sau đó xoay người một cái, bước lên xe Thiên Mã Vân Long, chạy đi như một làn khói.

Cách xa ngàn dặm, mới truyền âm đến cho Bách Lý nữ vương nói:

-Mặc dù đầu óc con rắn này không được tốt lắm, mắt cũng không ổn lắm, thần kinh còn không ổn định, nhưng nói chung tổng thể vẫn có chút khả năng chiến đấu. Nếu như nước thù địch đến xâm lược, các ngươi có thể dùng hắn làm tường thành, cũng có thể cho người chỉ huy Cự Mãng tấn công kẻ địch và tự bảo vệ mình. Nếu vẫn không ổn thì bao vây ở trên xe ngựa, các ngươi dùng hắn làm cung tên cỡ lớn, chỉ vào nơi nào, thì phun nọc độc vào nơi đó, có lẽ sức mạnh vẫn tạm ổn... Không cần nhớ đến gia, gia chỉ là truyền thuyết!

Bách Lý nữ vương đứng ở cửa của tẩm cung, nhìn chiếc xe ngựa đi xa đang dần dần biến mất ở cuối chân trời, thở dài rồi nói:

-Ấy... Ta là muốn nói, kiểu lệnh bài kia, ta vẫn còn có một cái. Thật đáng tiếc, đi mất rồi...

Bạn cần đăng nhập để bình luận