Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 288: Thu phục yêu quái (2)


Chương 288: Thu phục yêu quái (2)





Đám những tiểu yêu này khá có năng khiếu, từng tiếng gõ lên đều khá là ăn khớp, còn có giai điệu, đối với chuyện này, Tần Thọ hết sức hài lòng... có điều cảm giác không khí cứ thiếu gì đó, Tần Thọ liền tự tay viết một đoạn văn đưa xuống, để bọn họ đọc lên.

Sau đó, trong rừng núi tụ lại một đội ngũ hơn trăm người, trong hàng bê một cái xe tăng, trên xe tăng đặt một cái bàn, ghế, ô che nắng, phía dưới có một con thỏ, đang thưởng thức chút rượu...

Tiểu yêu bốn phía khua chiêng gõ trống, kêu lên:

-Thỏ đại tiên, pháp lực vô biên, thiên thu muôn đời, pháp khiển chư thiên!

Vừa mới gào lên vậy, lại còn thêm lá cờ đi đầu, mọi nơi đi qua, vô số yêu quái dồn dập liếc mắt!

Vừa mới bắt đầu, mọi người còn nhịn.

Cuối cùng, có người nhịn hết nổi rồi.

-Bây đâu, xông lên nào, xử bọn nó!

Một con Cú Mèo Tinh mang theo một đám Điểu Tước Tinh quơ vũ khí xông ra ngoài, vây quanh con heo đang cầm cờ đi đầu tiên!

Nhưng mà không chờ bọn nó mở miệng, Lợn Rừng Tinh hô lớn:

-Đại vương! Mau tới đi! Ta bắt được bọn nó rồi, hơn một ngàn con Điểu Tinh! Bắt được hết rồi!

Đám Điểu Tinh bỗng nhiên trợn tròn mắt, cái quái gì thế? Bọn nó bị hắn bắt được?

Mẹ kiếp, đầu óc con heo này kiểu gì vậy?

-Bây đâu xông lên cho ta! Ngày hôm nay bản đại vương muốn ăn thịt lợn!

Cú Mèo Tinh vung cánh lên, vô số con Điểu Tinh gào lên đòi chém giết.

Lợn Rừng Tinh sợ tới mất sắc, có điều hắn sững ra không hề chạy, đứng tại chỗ không nhúc nhích!

Mắt thấy bọn Điểu Tinh sắp đánh tới, chỉ nghe đằng sau có tiếng hô lớn:

-Bây đâu, xông lên, đánh tan bọn chúng!

Sau đó một đám yêu quái vọt ra, một đống cây lao bay đầy trời, đâm vào đám chim!

Đám Điểu Tinh đều kinh ngạc, lập tức tản ra.

Cú Mèo Tinh cười lạnh nói:

-Một đám yêu quái ngu xuẩn không biết bay cũng dám đánh với bản đại vương? Chi bằng chết... Sao tự nhiên trời tối rồi?

Cú Mèo Tinh ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ nghe bên dưới có tiếng nói:

-Chim nhỏ, xem thử pháp bảo của thỏ gia ta đi!

Cú Mèo Tinh vừa lơ là, còn chưa ngẩng đầu lên, liền cúi đầu xuống nhìn một cái theo bản năng, sau đó nghe tiếng gió lao tới vun vút, thầm nghĩ không xong rồi!

Chờ lúc Cú Mèo Tinh lại ngẩng đầu lên thì không kịp nữa, chỉ thấy một cái lò lớn từ trên trời giáng xuống, trông thấy hắn nhìn sang, cái lò lớn gào lên:

-Con chim nhỏ, đừng chạy! Sắp vào trong nồi rồi!

-Mẹ kiếp, cái gì đấy!

Cú Mèo Tinh còn chưa mắng ra miệng, chỉ nghe leng keng một tiếng, Cú Mèo Tinh đã bị Lò Bát Quái chụp vào trong nồi, sau đó leng keng một tiếng, cái nắp đậy lên, Cú Mèo Tinh bị tóm gọn!

Đại vương của mình bị bắt rồi, đám Điểu Tinh đều hoảng cả lên... Xoay người muốn chạy hết cả.

-Không cho phép chạy! Nếu không thỏ gia ta sẽ nấu đại vương của các ngươi!

Bọn Điểu Tinh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con thỏ ngồi bên cái bếp lò, cái bếp hở ra một khe nhỏ, lộ ra dáng người của đại vương chúng.

-Con thỏ, ngươi ám hại ta! Đây xem là bản lĩnh gì? Có bản lĩnh ngươi thả ta ra, đại chiến 300 hiệp!

Cú Mèo Tinh kêu lên.

Tần Thọ cười ha ha:

-Con chim nhỏ nhà ngươi, còn không phục đúng không?

Cú Mèo Tinh nghe vậy, trong lòng vui mừng, nói:

-Ngươi đồng ý thả ta ra?

Tần Thọ cười hỏi lại:

-Ngươi đừng mừng sớm quá, ta hỏi ngươi, nếu ngươi không phục, có ảnh hưởng tới chất lượng thịt không?

-Nghĩa là sao?

Cú Mèo Tinh có hơi ngơ ra, nó không theo kịp suy nghĩ của con thỏ này.

Yêu Vương Đầu Báo nghe vậy, cười nói:

-Đại vương, không ảnh hưởng!

Tần Thọ vỗ cái lò một cái nói:

-Vậy thỏ gia ta đây yên tâm rồi, quan tâm gì các ngươi có phục hay không, một món ăn mà còn lên mặt với thỏ gia ta? Nấu chín lên!

Bên trong Lò Bát Quái liền nổi lên một ngọn lửa, chỉ là đỉnh đầu của Cú Mèo Tinh hơi đảo qua một chút, lông trên đỉnh đầu Cú Mèo Tinh liền biến mất hết cả! Da đầu lập tức bị đốt rụi một mảnh!

Cú Mèo Tinh sợ đến mức luống cuống chân tay, biết cái bếp lò này bất phàm, không động vào nổi, vội vã kêu lên:

-Đại vương, ta phục rồi! Phục rồi! Đừng nướng ta!

Tần Thọ cười nói:

-Thật sự chịu thua rồi?

-Thật sự chịu thua rồi!

Cú Mèo Tinh ngoài mặt nói, nhưng trong lòng lại cười nhạo: “Dựa vào bản lĩnh bay lượn của ta, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, ta lập tức sẽ bay đi thật xa, ngươi còn có cơ hội bắt được ta nữa sao! Đến khi đó, ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức về thủ đoạn của ta!”

Tần Thọ vỗ cái lò một cái, nắp lò mở ra, Cú Mèo Tinh liền bay ra ngoài, sau đó hóa thành một luồng khói đen định chạy trốn!

Kết quả nghe được giọng cười nói của con thỏ:

-Thỏ gia ta dám thả ngươi ra ngoài, sao có thể để cho ngươi chạy trốn được?

Vừa nói, Tần Thọ lấy mấy chiếc kim hoàn ném lên không trung, những chiếc kim hoàn liền vèo một cái đuổi kịp Cú Mèo Tinh, nó chưa kịp hoàn hồn thì cảm thấy toàn thân bị trói chặt, trong tích tắc bị trói thành một cái cọc gỗ rồi rơi xuống đất.

Phía dưới sớm đã có một con tiểu yêu đợi sẵn, lập tức kéo Cú Mèo Tinh đến trước mặt của Tần Thọ, nói to:

-Đại Vương, bắt được rồi!

Tần Thọ cười nói:

-Ném vào trong nồi, sau đó hầm nó đi!

-Đại vương! Đừng mà, khi nãy ta không muốn chạy đâu! Ta là chim mà, không bay, chẳng lẽ đi bằng chân sao? Ta thật sự chịu thua rồi. - Cú Mèo Tinh gào to.

Tần Thọ ngoắc ngoắc ngón tay, bọn tiểu quỷ buông tay, Cú Mèo Tinh không dám làm bậy lần nữa, nó không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ dựa vào pháp bảo trên người hắn, nhất định sẽ thắng chắc nó. Nó nên yên phận sẽ tốt hơn...

Tần Thọ nói:

-Các ngươi thật may mắn, nếu không phải dưới tay thỏ gia ta thiếu người, chỉ bằng đám các ngươi, ta đều đem các ngươi đi hầm hết!

Cú Mèo Tinh gật đầu lia lịa.

Tần Thọ thu hồi kim hoàn, Cú Mèo Tinh cũng không dám chạy nữa, hét to hai tiếng, lúc nãy bọn Điểu Tinh chạy trốn khắp nơi liền ào ào chạy về, đáp xuống mặt đất để quỳ lạy Tần Thọ.

Tần Thọ nhìn thấy cảnh này, thoáng một cái hắn đã có hơn một ngàn con tiểu yêu rồi, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác tự hào, đây mới là thế giới của nam nhân!

Trên Thiên Đình chỉ có một mình hắn chơi, nhưng ở Địa Tiên Giới lại có rất nhiều tiểu đệ! Đây mới là cuộc sống!

Đáng tiếc, những con yêu quái này một con so với một con còn xấu hơn, có mấy con cái, nhưng ai nấy đều cao lớn thô kệch, Miêu Nhĩ Nương còn cường tráng hơn cả con bê con, dáng vẻ này bảo sao hắn có thể ra tay được?

Thở dài, Tần Thọ khép lại suy nghĩ của mình rồi nói:

-Hai người các ngươi qua đây.

Lợn Rừng Tinh vừa hoàn hồn lại, lúc này mới phát hiện ra, lúc nãy có nhiều con Điểu Tinh bổ nhào qua đây, dọa cho hắn sợ hãi đến nỗi hai chân co quắp lại không thể động đậy được. Tuy nhiên, có vẻ như... không cần chạy nữa mà ngược lại đã kiếm lời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận