Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 440: Khốn cục


Chương 440: Khốn cục





Đám người Quỷ Kim Dương cũng lặng lẽ nghị luận.

-Tiếng thét này có chút thảm… - Liễu Thổ Chương nói.

Quỷ Kim Dương gật đầu nói theo:

-Đúng là có hơi thảm, nếu diễn kịch mà có thể diễn đến mức này, thì Châu Tín này cũng là một người tài ba đấy.

Tinh Nhật Mã hắt hơi một cái nói:

-Sao ta cảm thấy, đây không giống như là diễn ấy.

Liễu Thổ Chương cười ha ha nói:

-Vậy ngươi cảm thấy đây là thật hay sao? Một kẻ vừa giành được pháp bảo lại có thể dùng ư? Đừng nói nhảm nữa...

Tinh Nhật Mã gật đầu nói:

-Hợp lý, tiếp tục xem đi, xem bọn hắn diễn đến bao lâu. ..Ơ kìa, sao hắn không la nữa?

Mọi người nghe vậy, đều nhìn sang, chỉ thấy Tần Thọ còn đang ở đằng kia gõ Đầu Đông Khánh, nhưng mà Châu Tín đã miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã, mặt như mạ vàng, đã hôn mê rồi!

Thấy tình hình như vậy, đám người Lý Kỳ, Chu Thiên Lân, Dương Văn Huy, Tinh Nhật Mã, Liễu Thổ Chương, Quỷ Kim Dương không nhịn được tán thán nói:

-Diễn thế này cũng quá giống như thật ấy nhỉ?

-Rất thật cái rắm! Hắn đã thật sự bị gõ tới tổn thương thần hồn rồi!

Đột nhiên, Lữ Nhạc đứng dậy, mắng to một tiếng sải bước lập tức phóng tới chỗ Tần Thọ!

Tần Thọ vừa nghiêng đầu thì vừa khéo nhìn thấy Lữ Nhạc đi tới, nhưng mà hắn không biết Lữ Nhạc, chỉ là thấy tạo hình của Lữ Nhạc nên hắn không kiềm được không thể không nhìn kỹ một chút!

Lữ Nhạc mặc trang phục đại hồng bào, mặt như màu xanh, tóc giống như chu sa, ba mắt trợn lên, cưỡi lạc đà mắt vàng, eo đeo trường kiếm siêu to! Quả nhiên là trong uy vũ bất phàm lộ ra một cỗ…

-Đông Phương Bất Bại, râu ngươi dài rồi hả?! - Tần Thọ hét lớn.

Lữ Nhạc sững sờ, quay đầu lại nhìn xem, đâu có người khác! Sau đó Lữ Nhạc phẫn nộ quát:

-Con thỏ, ngươi kêu loạn cái gì? Cái gì mà Đông Phương Bất Bại?

Tần Thọ cười khan một tiếng nói:

-Đừng kích động, Đông Phương Bất Bại chính là có ý chưa từng bại, ý ta là nói ngươi trâu bò.

Bởi vì cái gọi là thiên xuyên vạn xuyên vỗ mông ngựa không xuyên, Lữ Nhạc nghe nói như thế, sắc mặt thoáng cái hòa hoãn vài phần, phất ống tay áo lên nói:

-Con thỏ, trả đồ nhi cho ta!

-Đồ nhi của ngươi?

Tần Thọ hồ nghi nhìn Lữ Nhạc.

Lữ Nhạc còn chưa mở miệng, ba người Lý Kỳ, Chu Thiên Lân, Dương Văn Huy phục hồi tinh thần lại đã đuổi theo, Lý Kỳ cất cao giọng nói:

-Con thỏ, nhìn thấy gia sư còn không quỳ lạy? Gia sư chính là Ôn Hoàng Hạo Thiên đại đế trên Thiên Đình, Lữ Nhạc đấy!

Chu Thiên Lân lập tức kêu lên:

-Con thỏ, ngươi phải nghe cho kỹ!

Nhược thủy hành lai bất dụng thuyền, chu du thiên hạ diệu vô đoan.

Dương thần xuất khiếu nhân nan kiến, thủy hổ khiên lai sự canh huyền.

Cửu long đảo nội kinh tu luyện, tiệt giáo môn trung ngã tối tiên.

Nhược vấn nạp tử danh hà tính? Lữ Nhạc thanh danh tứ hải truyện.

Tần Thọ nghe xong, lập tức vui vẻ:

-Ra mắt khoác lác, chưa thấy qua ai có thể khoe khoang như vậy đấy! Ngươi là yêu quái ba mắt lai giữa Đông Phương Bất Bại và quỷ da xanh mà thành đấy, còn môn nhân đệ nhất Tiệt Giáo? Sao ngươi không phải là Thông Thiên giáo chủ luôn đi?

-Lớn mật! Ngươi dám nhục mạ gia sư? Nạp mạng đi!

Lý Kỳ hét lớn một tiếng vọt lên, trong tay móc ra một quân cờ, cười gằn nói:

-Con thỏ, ngươi có biết bảo bối của ta không?

Đinh!

Lý Kỳ ôm đầu hét thảm một tiếng:

-A!

Tần Thọ nghiêng đầu qua nhìn Lý Kỳ, sau đó không ngừng gõ Đầu Đông Khánh, tiếp đó dùng ánh mắt tựa như xem một loại ngu dốt nhìn Lý Kỳ nói:

-Ta vẫn luôn không rõ, đánh nhau thì đánh nhau, dài dòng như vậy làm gì? Tìm hiểu làm chi?

Vừa mới nói xong, Tần Thọ liền hát lên:

-A a a… a a… a a hây...

Đồng thời, tay cũng theo tiết tấu không có quy luật mà bắt đầu gõ.

Chỉ đoạn thứ nhất thôi mà Lý Kỳ cũng không gắng gượng qua được, trực tiếp hai mắt trắng dã, hôn mê luôn.

Chu Thiên Lân và Dương Văn Huy thấy vậy đang định tiến lên, Lữ Nhạc hừ lạnh một tiếng, hai người không dám hành động.

Lữ Nhạc nói:

-Tuy rằng con thỏ này không được ai chào đón, nhưng mà lời hắn nói cũng không phải không có đạo lý. Chiến trường giết địch, sao có thể dài dòng? Đạo lý có lợi dùng trước cũng không hiểu, chẳng lẽ muốn chờ sau khi chết lại dùng ư? Các ngươi có thể hiểu rồi chứ?

Chu Thiên Lân và Dương Văn Huy bèn vội vàng gật đầu nói:

-Đã hiểu.

Lữ Nhạc gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Tần Thọ, thản nhiên nói:

-Con thỏ, tự ngươi trở về, hay là muốn bần đạo tự mình ra tay bắt ngươi trở về?

Tần Thọ buông tay nói:

-Khoác ca, đã đến lúc này rồi, chúng ta có thể không khoác lác không?

Lữ Nhạc cũng không tức giận, gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rồi, sau đó duỗi ra một ngón tay chỉ vào Tần Thọ!

Trong lòng Tần Thọ run lên, nhanh chóng gõ Đầu Đông Khánh với Lữ Nhạc!

Keng keng keng…

Nhưng mà Tần Thọ kinh ngạc phát hiện rằng món đồ chơi Đầu Đông Khánh sắp bị gõ nát rồi mà Lữ Nhạc vẫn không chút sứt mẻ!

Thậm chí Tần Thọ còn hoài nghi Châu Tín và Lý Kỳ thật sự là đang diễn trò, cái đồ chơi này thật sự không có tác dụng gì!

Kết quả là nghe Lữ Nhạc thản nhiên nói:

-Đầu Đông Khánh là bần đạo tự tay luyện chế, đạo lý trong đó bần đạo là người hiểu rõ nhất. Ngươi cầm nó để đối phó bần đạo? Thật sự là buồn cười.

Đang lúc nói chuyện, Lữ Nhạc một ngón tay đã chỉ ra, tuy rằng cách xa nghìn mét, nhưng mà trong nháy mắt một ngón tay đến đây, dường như đã vượt qua không gian, trực tiếp đến trước mặt Tần Thọ!

Tần Thọ sợ tới mức tóc gáy đều dựng lên, vội vã đánh một quyền!

Kết quả Tần Thọ chỉ cảm thấy một luồng sức lực lớn vô cùng kinh khủng truyền đến, trên nắm tay đau nhức kịch liệt một hồi, oa một tiếng thét kinh hãi, Tần Thọ giống như người bị xe lửa đụng trúng, lập tức bay ra ngoài!

Tần Thọ vút lên trời cao, trở mình một cái, hét lớn:

-Đau quá!

Lữ Nhạc thấy Tần Thọ bị hắn chỉ một cái lại bình yên vô sự, cũng kinh ngạc ồ lên một tiếng, chẳng qua cũng không có ý định thu tay lại, đầu ngón tay kia tiếp tục hướng phía trước và chỉ.

Tần Thọ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngón tay của Lữ Nhạc tiếp tục chỉ tới!

Đã có vết xe đổ, Tần Thọ không dám ngăn cản nữa, linh cơ khẽ động, ném Châu Tín đến trước mặt làm bia đỡ đạn.

Kết quả, Tần Thọ kinh ngạc phát hiện sau khi ngón tay chỉ tới trên người Châu Tín, không ngờ trực tiếp xuyên qua qua, vẫn thẳng hướng mặt hắn mà đến!

Trong lòng Tần Thọ hoảng sợ, biết rõ, lúc này thật sự gặp được người trâu bò rồi! Đánh không lại, không thể trêu vào, chạy trốn mới là vương đạo!

Thế nhưng hôm nay đại trận mở rộng, sao hắn có thể chạy ra mảnh tinh không này được!

Tuy hàm răng của hắn sắc bén, nhưng mà đó là nhằm vào vật hữu hình đấy, có thể nhìn thấy và động vào như lồng giam, trận pháp, thì mới có thể có hiệu quả. Loại trận pháp hư vô, nhìn không tới biên giới này, dù hắn có răng nhưng cũng không có đất dụng võ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận