Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 819: Uy hiếp


Chương 819: Uy hiếp





Lò Bát Quái nhìn thấy, lập tức vui vẻ, trên người hắn chỉ là lưới bằng dây thừng bình thường nhất, trên người những thổ dân này không có một chút nguyên khí nào, căn bản chính là dã nhân bình thường! Thế là hắn cười nói:

-Chỉ dựa vào cái đồ chơi này của các ngươi mà muốn bắt đại gia ta? Mở cho ta!

Lỗ tai và chân của Lò Bát Quái cùng chấn động, bịch một tiếng, liền thoát khỏi tay của những dã nhân này!

Lò Bát Quái cười ha ha nói:

-Các ngươi vẫn là…

Lời còn chưa nói hết, thì một đứa trẻ khôi ngô đã nhặt một gậy làm bằng gỗ trên mặt đất lên xoay một vòng rồi đập vào thân thể của Lò Bát Quái! Lò Bát Quái liền giống như là quả bóng golf bay ra ngoài trong nháy mắt!

Nhưng mà không chờ hắn bay xa, một bàn tay lớn đã bắt hắn lại dùng sức đè trên người hắn!

Mặc cho Lò Bát Quái giãy dụa thế nào cũng không thoát được!

-Ngươi còn dám loạn động, ta đánh ngươi bẹp dí rồi mang về!

Vừa nói, dã nhân khôi ngô đang đè ép Lò Bát Quái khoác một cái búa ở trước mặt Lò Bát Quái, cái kia rõ ràng là một cái búa đá đen kịt!

Lúc này Lò Bát Quái là một mặt mơ hồ, rõ ràng trên thân những người trước mắt này không có một chút nguyên khí nào, nhưng mà sức mạnh này cũng quá kinh khủng rồi!

Lò Bát Quái còn chưa trả lời, người khổng lồ kia đã trực tiếp khiêng Lò Bát Quái lên, vung một tay, một đám người liền trùng trùng điệp điệp đi tới bên trong một mảnh rừng rậm nguyên thủy.

Lúc này Lò Bát Quái mới phát hiện, vậy mà hắn lại không xuất hiện trong tinh không…

-Cơ thể không có nguyên khí nhưng khí lực lại lớn đến đáng sợ, cơ thể cực kỳ mạnh… Dùng tảng đá làm vũ khí… Chẳng lẽ là…

Lò Bát Quái đột nhiên nghĩ tới điều gì, hoảng sợ nói:

-Các ngươi là Vu Tộc?! Các ngươi không phải là…

Một cây gậy lớn không biết làm từ thứ gỗ gì đập lên trên nắp của Lò Bát Quái, Lò Bát Quái lập tức ngậm miệng.

Đúng lúc này, phía trước truyền tới một âm thanh:

-Hồng Sơn đại nhân, Hồng Hà đại vu sư bảo ngài dẫn vật này tới, nàng muốn xem nó.

Mấy tên dã nhân gật gật đầu, nam tử khôi ngô kia liền kéo Lò Bát Quái đi tới, xuyên qua một cái rừng cây nhỏ, đập vào mắt bọn họ là một vách núi to lớn, bên dưới mặt vách núi dùng thi cốt của động vật làm một cái tế đàn cao cao, bên trên tế đàn có một nữ tử, trên người nữ tử mặc cũng không phải là da thú hay là cỏ mà là một bộ trường bào vẽ đầy các loại phù văn kỳ quái màu vàng.

-Muội muội, muội muốn vật này làm gì? Ta đang chuẩn bị đập bể để chia cho mọi người ăn thịt. - Hồng Sơn hắng giọng hét lên.

Hồng Hà nghe vậy mỉm cười:

-Ca ca, cái này cũng không phải đồ ăn gì, căn cứ vào ghi chép của cổ tịch, đây là một cái Lò Luyện Đan.

-Lò Luyện Đan? Làm thế nào để ăn? - Hồng Sơn hỏi.

Lò Bát Quái nghe xong, hét to mắng:

-Ngươi là cái đồ ngu, ta là Lò Luyện Đan, lò có hiểu không? Không phải để ăn!

Coong!

Hồng Sơn dường như là lười nói chuyện với Lò Bát Quái, đưa tay liền là một gậy.

Hồng Hà hé miệng cười nói:

-Ca ca đừng buồn bực, cái này không thể ăn, có điều nếu có phương phương thích hợp để luyện đan, thì đúng là có thể luyện chế một ít thức ăn đan dược. Những đan dược kia đối với nhân tộc mà nói, có trợ giúp rất lớn.

Hồng Sơn nghe xong, ánh mắt sáng lên hỏi:

-Muội biết à?

Hồng Hà nói:

-Biết một chút, có điều không nhiều.

Hồng Sơn nói:

-Vậy là cái lò này không còn gì dể dùng nữa rồi? Độ cao của gia hỏa này vừa đúng để cho ta làm ghế ngồi, nếu như muội không dùng thì để ta dùng.

Lò Bát Quái theo bản năng liếc qua cái mông to lớn của Hồng Sơn, hắn phát hiện, gia hỏa này chỉ đơn thuần là một tên dã nhân, lông trên đùi còn nhiều hơn so với Hạo Thiên Khuyển! Lò Bát Quái thậm chí còn hoài nghi có phải là gia hỏa này đi nhà xí còn không cần giấy vệ sinh hay không…

Sau đó Lò Bát Quái liền nghe thấy Hồng Sơn bỗng nhiên vỗ đầu một cái:

-Ai? Phía trên nó có cái nắp, mở ra thì bên trong là trống không. Vậy thì ta còn có thể làm cái bô hoặc là hầm cầu? Ngồi ở phía trên, hẳn là rất thoải mái!

Lò Bát Quái nghe xong, lập tức giật nảy mình, nhanh chóng kêu lên:

-Thực ra ta không phải là lò luyện đan, ta là một cái nồi, gọi là Nồi Bát Quái!

-Nồi Bát Quái?

Hồng Hà và Hồng Sơn cùng kinh ngạc hỏi.

Lò Bát Quái vội vàng nói:

-Đúng đúng đúng, Nồi Bát Quái.

Hồng Hà có chút thất vọng lắc đầu nói:

-Cái đó mà nói với ta là vô tác dụng. Ca, ca dùng không?

Hồng Sơn lắc đầu nói:

-Ta đều là một thanh lửa đốt, rồi liền ném vào trong miệng ăn, dùng nồi làm cái gì? Vẫn là làm cái bô đi.

-Cũng được.

Hồng Hà gật đầu.

Lò Bát Quái nhìn thấy, mẹ nó, còn có loại thao tác này? Hắn thật sự là đang nói thầm đúng là cách sống của dã nhân!

Thế là Lò Bát Quái nhanh chóng kêu lên:

-Muội tử! Đừng… đừng như vậy! Không phải là ngươi không biết luyện đan sao? Ta biết!

Trong mắt Hồng Hà lóe lên một nụ cười giảo hoạt, Lò Bát Quái nhìn nhìn, thầm nghĩ:

-Nguy rồi, bị lừa rồi!

Quả nhiên, Hồng Hà cười nói:

-Ca, hắn thế mà lại biết luyện đan, đối với ta có chút tác dụng. Tạm thời để hắn ở chỗ của ta, nếu hắn biểu hiện tốt, thì chính là lò luyện đan chuyên dụng của ta. Nếu như biểu hiện không tốt, ca lại lấy về làm bô cũng không muộn.

Hồng Sơn chẹp chẹp miệng nói:

-Đây… vậy cũng quá phiền toái rồi, còn không bằng trực tiếp cho ta để làm cái bô nữa!

Hồng Hà nói:

-Ca, nếu như cái lò này thật sự có thể luyện chế ra được đan dược tốt, ca và muội muốn phá cảnh đều chỉ là trong tầm tay. Nếu ca và muội phá cảnh, ngày khác quay về đất tổ, cũng có một chỗ cắm dùi.

Hai con mắt Hồng Sơn lập tức sáng lên hỏi:

-Hắn thật sự biết?

Hồng Hà lắc đầu nói:

-Có lẽ được, về sau thế nào thì không nói được, ngươi nói đi? Lò?

Lời nói của Hồng Hà càng ngày càng hùng hổ dọa người, cho tới bây giờ đã buộc Lò Bát Quái đi vào khuôn khổ.

Trong lòng Lò Bát Quái cũng là bị ép đến hoảng, hắn không hiểu nhiều về Vu Tộc, nhưng mà cũng biết một vài thứ.

Vu Tộc phân thành hai loại là Chiến vu và phù thủy, trên cơ bản thì đa số Vu Tộc là Chiến vu, một thân cơ thể vô cùng cường tráng, lấy lực chứng đạo, quét ngang càn khôn. Phù thủy thì là một loại khác bên trong Vu Tộc, cơ thể của họ trời sinh không mạnh, nhưng mà linh hồn thì lại vô cùng cường đại, bọn họ thông qua sự cường đại của linh hồn câu thông với huyết mạch của Tổ Vu, có thể lĩnh ngộ được một loại phép thuật thuộc về mình, quỷ dị khó lường, uy lực cực lớn.

Cho nên, Lò Bát Quái cũng không chắc đối phương có cái thứ gì ở đáy hòm có thể có uy hiếp đối với hắn hay không.


Bạn cần đăng nhập để bình luận