Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 305: Con thỏ! Ta liều mạng với ngươi


Chương 305: Con thỏ! Ta liều mạng với ngươi





Tần Thọ cũng không để tâm bọn họ, ngẩng đầu lên nói với đạo đồng nói:

-Ngươi cho ta cái giá đi! thỏ gia ta có tiền!

Đạo đồng hí mi mắt lại, cuối cùng lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh luận với con thỏ này nữa, mà nhìn đến Thạch Hầu nói:

-Con khỉ, ngươi muốn học vô địch pháp, thì nhảy lên đây, ta dẫn ngươi đi gặp gia sư!

Thạch Hầu gật đầu, nhảy một cái cao lên đến năm mét!

Tiên Hạc xoay người một cái, tiếp lấy Thạch Hầu, liền muốn sải cánh bay xa!

Ngay tại lúc này, Tiên Hạc lại lảo đảo, cũng may đạo đồng và Thạch Hầu ngồi vững, nên mới không bị ngã.

Đạo đồng nổi giận:

-Con thỏ, ngươi lại chọc Tiên Hạc của ta, thật sự thấy ta dễ dãi với ngươi quá đúng không?

Đạo đồng cúi đầu nhìn xuống dưới, nhất thời ngây ngẩn cả người...

Chỉ thấy cây côn bị vứt trên mặt đất, căn bản không có ai cầm lên!

Con thỏ cũng không thấy đâu!

Đạo đồng nghi hoặc, con thỏ đâu? Không phải con thỏ chọc Tiên Hạc, vậy thì là ai?

-Chíu!

Đúng lúc này, Tiên Hạc phát ra một tiếng kêu phẫn nộ, sau đó thân thể không ngừng run run.

Đạo đồng nghe thế, tựa như hiểu ra điều gì, nhìn xuống phía dưới của Tiên Hạc, chỉ thấy thỏ ôm lấy móng vuốt của Tiên Hạc, đang bò lên trên!

Con thỏ nhe răng nói:

-Thỏ gia ta đây đã nhìn trúng con Tiên Hạc này rồi, bất luật là như thế nào cũng phải mua về! Các ngươi muốn chạy sao? Không có cửa đâu! Tiền ta cũng đưa cho ngươi rồi, ngươi còn muốn quỵt tiền à? Ngươi có tinh thần khế ước không vậy hả?

Đạo đồng nghe vậy, thật muốn một chưởng đánh chết con thỏ này, đưa tiền? Một đồng tiền kia đối với người tu tiên mà nói có được coi là tiền không?

Đạo đồng hừ lạnh một tiếng nói:

-Con thỏ, ngươi đừng hòng càn quấy! Mau chóng rời đi đi, nếu không đạo gia ta đây sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu!

Nhưng con thỏ chỉ nghiêng đầu nhìn hắn, đúng lý hợp tình nói:

-Ngươi nhận tiền không giao hàng, còn không cho ta tự mình đi lấy? Ta ngược lại muốn đi gặp sư tôn của ngươi, để cho hắn nói câu công bằng!

-Gặp sư tôn của ta? Ngươi dựa vào đâu? Xuống đi!

Đạo đồng quơ tay một cái, một cơn gió đánh lên lưng của thỏ, có ý đồ muốn đá bay con thỏ.

Kết quả cơn gió vỗ lên lưng của con thỏ xong, con thỏ lại không bị tổn hại gì!

Còn tồi tệ hơn nữa là con thỏ bị gió thổi lắc lư, khiến cho Tiên Hạc cũng bay không vững, lắc lư theo...

Đạo đồng ngay lập tức nắm lấy Tiên Hạc, dặn dò Thạch Hầu:

-Người nắm chặt lấy, ta đi đá con thỏ đó xuống dưới!

Trong lúc nói chuyện, đạo đồng búng tay, một đốm lửa bay về phía con thỏ.

Đốm lửa đó không lớn, nhưng nhiệt độ rất cao, từ xa đã cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ đốm lửa đó bay đến!

Đạo đồng lạnh lùng nói:

-Con thỏ, bây giờ ngươi rút tay lại còn kịp! Nếu không, đợi đến khi Thần Hỏa của ta đánh xuống, ngươi sẽ cháy thành tro đó! Lửa này la do ta luyện chế từ Thái Dương tinh hỏa mà thành, uy lực cực lớn! Lập tức phòng thủ, chớ tự lầm... lầm… con thỏ, mau nôn ra cho ta!

Đạo đồng còn chưa đọc xong thần trú, đã thấy khi thần hỏa rơi xuống, con thỏ há miệng lớn, một miệng cắn tới thần hỏa!

Sau đó đạo đồng còn chưa kịp khoe khoang hết, đã thấy con thỏ nuốt chửng thần hỏa rồi, trong tưởng tượng thỏ sẽ bị thiêu cháy thành tro nhưng cảnh tượng trước mắt lại không như tưởng tượng, ngược lại con thỏ này sau khi nuốt thần hỏa, miệng mồm còn lải nhải, gương mặt chê bai nói:

-Ngọn lửa nhỏ xíu này còn không lợi hại bằng lửa của gà Tây. Tiểu đạo đồng, người còn có cái nào nữa không?

Đạo đồng lác mắt rồi...

Sau đó, đạo đồng vội vã, kêu lớn nói:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi mau nhả tinh hỏa của ta ra! Bằng không đừng trách ta không khách sáo! Lửa của ta đó!

Chỉ có điều thỏ không thèm để ý hắn, ngược lại lôi ra một sợi dây, bắt đầu buộc chân của Tiên Hạc.

-Con thỏ, ngươi muốn làm gì?!

Tuy đạo đồng không biết con thỏ đang muốn làm gì, nhưng tên ngu cũng biết, con thỏ này tuyệt đối không có gì tốt.

Tần Thọ cho hắn một ánh nhìn rồi nói:

-Ôm mệt quá rồi, bên trên lại quá chật, thỏ gia ta làm một cái ổ, ngủ một giấc cái đã.

Đạo đồng vừa nghe, giống như sắp điên, làm cái ổ?

Ngủ một giấc?

Mẹ nó, một tên nhập cư trái phép như ngươi, còn chê treo lơ lửng không thoải mái?

Còn đòi làm ổ?

Trong lòng đạo đồng nổi lửa, nhún một cái nhảy xuống Tiên Hạc, đạp đám mây rơi xuống.

Trong tay rút ra một thanh kiếm, chỉ con thỏ nói:

-Con thỏ, đây là ngươi ép ta đó! Mau dừng tay lại cho ta!

Chỉ thấy con thỏ quay đầu lại, mở miệng ra, lắc rắc!

-Rắc rắc rắc rắc...

Thỏ nhìn thanh kiếm trước mặt, miệng lải nhải lải nhải, chê bai nói:

-Ngươi đúng thật là nghèo quá đi, mấy món đồ chơi này, mùi vị tệ quá. Có pháp bảo nào tốt hơn không?

Đạo đồng tức đến muốn phát điên rồi, quy tắc gì, kiếm pháp gì, thần thông gì?

Ngay lúc này đây, đạo đồng cũng đều quên hết rồi, quơ kiếm lên chém về phía con thỏ, nhưng mà thân thể của con thỏ quá mập lại khỏe mạnh, da thô thịt dày, đánh như thế nào cũng không có phản ứng.

Đang lúc đạo đồng hung hăng chém, đột nhiên con thỏ nhún nhún liền nhảy lên lưng sau của Tiên Hạc, sau đó quàng một sợi dây xích chặt cổ của Tiên Hạc lại, lớn tiếng gọi:

-Vị trí tốt như thế, ngươi lại không ngồi, vậy để thỏ gia đây ngồi! Chạ! Chạy đi!

Tần Thọ thôi thúc một tiếng, Tiên Hạc lại phát ra một tiếng chống đối, ý đồ dừng lại, chờ đạo đồng.

Nhưng mà, Tần Thọ mở miệng ra, phun một ngọn lửa, nói:

-Bay chậm thì thỏ gia ta đây sẽ nướng ngươi!

Tiên Hạc thấy vậy, bị dọa đến bán sống bán chết mà bay!

Đồng thời Tần Thọ khởi động Cao Thiết thần thông, lại còn có thể gia tăng tốc độ cho Tiên Hạc!

Nhất thời, Tiên Hạc giống như một đường đen trắng xẹt qua, xuyên không trung!

Phía sau đạo đồng thấy thế, tức đến kêu oang oang lên, bán sống bán chết khởi động thần thông, muốn đuổi theo nhưng lại đau buồn nhận ra, căn bản là không đuổi theo kịp!

Hắn càng nhanh, Tiên Hạc lại càng nhanh hơn, hắn chậm lại, Tiên Hạc cũng chậm lại, dường như con thỏ có ý muốn giữ một cự ly an toàn với hắn.

-Con thỏ, ngươi dừng lại! Trả Tiên Hạc lại cho ta!

Đạo đồng quơ đoạn kiếm, gào khóc lên.

Lại nghe thấy con thỏ quơ móng lên kêu:

-Trả ngươi? Cũng được, ngươi đuổi kịp ta đi!

-Con thỏ, ta liều mạng với ngươi! Tăng tốc!

Đạo đồng tăng tốc!

Tiên Hạc cũng tăng tốc!

Thế là trên không trung xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, một còn Tiên Hạc kéo theo một thỏ cùng một con khỉ bay phía trước, phía sau một tên đạo đồng mặt mày đỏ bừng lên, quơ thanh kiếm gãy, gào khóc mắng:

-Con thở chết tiết… trả Tiên Hạc cho ta... hu hu...

Con thỏ cưỡi Tiên Hạc chạy nhanh, quay đầu nhìn nhìn Thạch Hầu, Thạch Hầu nhếch miệng, cũng coi như đang cười với con thỏ.

Thạch Hầu bây giờ cũng bắt đầu do dự, sự ti tiện của con thỏ này, hắn cũng coi như đã lĩnh ngộ... Bây giờ hắn không muốn nói chuyện với con thỏ, tránh trường hợp nói chuyện không hợp, hắn lại hét lên, muốn hắn gọi là ba ba hay gì đó...

Nhưng Thạch Hầu cũng hiểu, nếu không phải nhờ con thỏ, hắn sớm đã bị Nam Hải Tiểu Long Vương đánh chết rồi, ơn cứu mạng này cũng không thể quên.

Hai người xoắn cùng một chỗ, Thạch Hầu cũng rất do dự mối quan hệ của hắn với con thỏ.

Tần Thọ cười cười, không nói gì, quay đầu lại nhìn tiểu đạo đồng đang khóc ầm ĩ phía sau, lắc lắc đầu nói:

-Đứa trẻ đáng thương, thôi bỏ đi, thỏ gia ta cũng không nỡ bắt nạt ngươi.

Nói xong, Tần Thọ vỗ vỗ đầu của Tiên Hạc, Tiên Hạc bắt đầu giảm tốc độ, đạo đồng rất nhanh đã đuổi đến, sau đó nước mắt đầm đìa nhìn con thỏ đang cười hi hi, đau thương nói:

-Con thỏ...

Tần Thọ nói:

-Được rồi được rồi, cho ngươi tờ khăn giấy, lau lau nước mũi đi, Tiên Hạc trả lại cho ngươi? Xem ngươi kia, không có tiền đồ gì hết!

Nói xong, Tần Thọ đưa một tờ khăn giấy qua.

Đạo đồng nhận lấy, lau nước mũi đi, kết quả sau khi lau xong, hắn cảm thấy có chút không đúng, con thỏ này và con khỉ kia tại vì sao lại nhìn hắn cười cười? Có cái gì đáng để cười đâu?

Đạo đồng hỏi:

-Sao thế?

Tần Thọ lắc lắc đầu:

-Không có chuyện gì, trả ngươi Tiên Hạc, ta đi xuống ổ phía dưới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận