Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 521: Gió hiu hiu


Chương 521: Gió hiu hiu





Tuy Hoàng Long đạo nhân không hiểu ngôn ngữ của Cổn Cổn, nhưng đạt đến thực lực tầm cỡ hắn thì không cần phải hiểu được ngôn ngữ nữa mà trực tiếp nắm bắt được ý của đối phương, cảm nhận bằng tâm thần là hiểu được ý của Cổn Cổn.

Cổn Cổn muốn nói rằng, cầu xin người đó, Lão Hoàng, hãy giúp con thỏ đi mà.

Hoàng Long đạo nhân lắc đầu nói:

-Bần đạo từng nghe nói về tên Yêu Tam Thiên đó. Hắn không phải thứ tốt lành gì, chưa kể một đống nhân quả tả tơi trên người hắn, bần đạo không muốn nhúng vào bãi nước bẩn đó. Nay cửa Thiên Đình đã đóng, Địa Tiên Giới trở nên hỗn loạn, không ai để ý tới bần đạo, là cơ hội tốt để tìm và thả Xi Vưu ra.

-Một khi can dự vào, ắt hẳn bần đạo sẽ lọt vào tầm mắt của đám lão hữu, sau này muốn tìm ra Xi Vưu thì rắc rối lắm.

Tần Thọ vội bảo:

-Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta sẽ dẫn theo Cổn Cổn đi tìm Xi Vưu giúp ngươi! Cổn Cổn mà thực lòng giúp ngươi chắc chắn sẽ tìm nhanh hơn ngươi hiện giờ.

Thế nhưng Hoàng Long đạo nhân lại từ chối thẳng thừng:

-Không đi.

Cổn Cổn cuống quýt cất tiếng kêu inh ỏi, phát ra những âm thanh rối bời, dường như nó đang gắng sức thử dùng đủ kiểu âm thanh muốn dùng ngôn ngữ để bày tỏ suy nghĩ của mình.

Hoàng Long Đạo Nhân vẫn trả lời kiên định:

-Không đời nào, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Con thỏ, ta khuyên ngươi tốt nhất cũng đừng có đi, bằng không chết ở nơi đó thì thật sự chẳng còn lại gì đâu. Không đi, giữ cái mạng, chí ít sau này còn có thể báo thù.

Tần Thọ nghe thấy thế liền nổi xung, quát lớn:

-Báo thù cái rắm! Báo thù có tác dụng quái gì? Thỏ gia ta cần báo thù chắc? Mẹ kiếp, cái lão tử cần là bằng hữu, Thỏ gia ta đi một mình! Thỏ gia ta không tin, năm xưa làm loạn cả Thiên Đình mà một tên Yêu Tam Thiên vớ vẩn lại lấy mạng ta được!

Dứt lời, Tần Thọ quay người bỏ đi.

Cổn Cổn thấy vậy cũng sốt sắng vội ngoảnh nhìn Hoàng Long đạo nhân, lay chân Hoàng Long đạo nhân làm nũng đủ kiểu, nhưng Hoàng Long đạo nhân vẫn từ chối một cách lạnh lùng:

-Không đi.

Thấy con thỏ đã đi xa, cuối cùng Cổn Cổn không nhịn được nữa co cẳng chạy đuổi theo con thỏ.

Hoàng Long đạo nhân nhíu mày, giơ tay ra định ngăn lại nhưng cuối cùng vẫn không giở phép thuật nào ra, mặc cho Cổn Cổn chạy đi.

-Duyên khởi duyên diệt, cơ duyên chưa tới. - Hoàng Long đạo nhân cất tiếng thở than, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên nghe có người cất tiếng gọi:

-Hãy khoan!

Hoàng Long đạo nhân ngoảnh đầu nhìn thì thấy con thỏ cưỡi Cổn Cổn đã quay trở lại.

Hoàng Long đạo nhân hỏi với giọng giễu cợt:

-Sao? Không đi nữa à? Sợ chết rồi hả?

Tần thọ đằng hắng vài tiếng rồi nói:

-Sợ chó gì! Không phải ngươi muốn tìm Xi Vưu sao? Ta để Cổn Cổn đi theo ngươi, nhớ lấy, không được phép xử tệ với nó, bằng không thỏ gia ta sớm muộn gì cũng tìm ngươi tính sổ. Còn nữa, buổi sáng nó thích ăn trúc, nhưng bữa trưa và bữa tối thì thích ăn thịt, lúc nào rảnh kiếm cho nó ít trúc ngon làm đồ ăn vặt.

Nói đến đây, con thỏ nhảy xuống khỏi Cổn Cổn, nhấc Cổn Cổn lên rồi lại đặt xuống.

Hoàng Long đạo nhân nhíu mày hỏi:

-Ngươi làm gì vậy?

Tần Thọ đáp:

-Đo cân nặng, lúc ta về mà Cổn Cổn nhẹ hơn bây giờ, thỏ gia ta đảm bảo ngươi sẽ không có lấy một bộ quần áo nào lành lặn đâu.

Hoàng Long đạo nhân không nói nên lời, có lẽ hắn sống bấy lâu nay, lần đầu tiên bị người ta uy hiếp như thế. Nhưng nhìn hàm răng trắng sáng của con thỏ kia, hắn biết đây có thể không phải câu bông đùa.

Tần Thọ nói rồi ôm lấy gương mặt hoang mang của Cổn Cổn, xoa đầu nó, nhỏ nhẹ nói:

-Từ nay đi theo đạo sĩ này, hắn sẽ chăm sóc tốt cho ngươi. Nếu như thực sự thả được Xi Vưu ra, thì hãy bỏ đi nhé, tìm một nơi vắng người mà sống cho yên ổn.

-Thế thời loạn lạc quá rồi, đi theo họ còn nguy hiểm hơn.

-Nếu như ta quay trở lại, ta sẽ đi tìm ngươi.

Lời nói của Tần Thọ chất chứa sự quyến luyến, thậm chí còn thấp thoáng nỗi lo cho tương lai, nhưng bên trong đó lại là lòng kiên định không đổi dời. Nói đến đây, Tần Thọ bất ngờ đứng dậy, xoay người bỏ đi ngược theo chiều gió. Lần này, hắn không ngoảnh đầu lại nữa, mặc cho gió tạt đám lông rối bời, cứ thế đi xa khuất.

Hoàng Long đạo nhân lớn tiếng hỏi:

-Con thỏ, ngươi nói trở về sẽ thế này thế nọ. Vậy nếu như đi không trở về thì sao?

Tần Thọ bật cười ha hả:

-Làm gì có chuyện đó? Ta đây là con thỏ đệ nhất soái khắp cùng trời cuối đất, chắc ông trời cũng chẳng nỡ thu nhận ta đâu? Ha ha...

Hắn biết, con thỏ nói như vậy không phải là hắn thực sự lạc quan như thế.

Những lời hắn nói là để cho Cổn Cổn nghe, để Cổn Cổn nghĩ rằng hắn đi phen này không có nguy hiểm, yên tâm mà ở lại.

Nghĩ đến đây, Hoàng Long đạo nhân giơ một cánh tay lên, thở dài rồi nói:

-Vô Lượng Thiên Tôn.

Đúng lúc này, Cổn Cổn như thể nghĩ ra gì đó, vội nhướn người định đuổi theo, nhưng lại bị Hoàng Long đạo nhân giữ lại.

Cổn Cổn quay đầu rống lên giận dữ.

Hoàng Long đạo nhân lắc đầu bảo:

-Ngốc, đi theo hắn thì làm được gì? Con đường phía trước nguy hiểm trùng trùng, kẻ mạnh nhiều như mây, như ngươi mà đi chẳng qua chỉ là chết theo mà thôi. Nếu ngươi thực lòng muốn giúp hắn thì hãy tìm ra Xi Vưu, với khả năng của Xi Vưu, thiên hạ này ai có thể đánh lại được? Ngươi muốn bảo vệ hắn, cứu hắn, đều chỉ cần một suy nghĩ thoáng qua mà thôi.

Cổn Cổn ngơ ngác, rồi ngước lên nhìn Hoàng Long đạo nhân.

Hoàng Long đạo nhân mới nói:

-Kệ cho hắn đi, hãy theo bần đạo nào, chúng ta đi tìm Xi Vưu.

Cổn Cổn loay hoay một lúc không thoát khỏi được dây trói của Hoàng Long đạo nhân, thế rồi nó quay phắt lại, ngồi phịch xuống đất, nhìn theo bóng con thỏ khuất dần đầy tội nghiệp, rồi cứ thế bị Hoàng Long đạo nhân kéo đi mỗi lúc một xa...

Tần Thọ tăng tốc dần, bước chân càng đi càng kiên định, theo chỉ dẫn của Hồng Hà Thập Nhị Quỷ, bay thẳng một mạch về hướng tây, cũng không biết đã qua bao ngọn núi mà bầu trời vốn nắng ráo đột nhiên sa sầm lại.

Phía xa, một đỉnh núi khổng lồ hết sức kỳ quái hiện ra trước mắt, nói rằng nó kỳ quái là bởi đỉnh núi ấy hệt như một ngọn núi lửa khổng lồ, chính giữa trũng hẳn xuống, đứng trên cao dõi mắt xuống nhìn không thấy đáy, chỉ thấy một màu tối như hũ nút, không có lấy một chút ánh sáng.

-Kẻ đến hãy dừng bước! Thiên Nam Yêu Tộc đang có việc, những người khác không được phép vào! - Một giọng nói lớn tiếng vang lên, tiếp đó ba bóng người từ trên trời đáp xuống!

Nói một cách chính xác thì là ba yêu quái, cả ba đều là Ưng Tinh đầu bạc có cánh trên lưng và cặp mày màu trắng, ba tên yêu quái chặn đường Tần Thọ, sắc mặt hung hăng, điệu bộ có phần giống như trả lời sai là giết người ngay lập tức.


Bạn cần đăng nhập để bình luận