Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 259: Trời sập...




Chương 259: Trời sập...





-Con thỏ, rốt cuộc ngươi làm cái gì đó?

Đúng lúc này, trên cây truyền đến tiếng gào quen thuộc.

Tần Thọ ngửa đầu lên nhìn, lập tức vui vẻ, chỉ thấy hai tên béo đang treo trên cây, la ầm ĩ.

Tần Thọ cười nói:

-Hai vị mập mạp huynh, nhìn hai ngươi có hơi quen mắt, không biết là đã gặp ở đâu rồi nhỉ?

Bạch Văn và Nhiễu Đằng vừa nghe thấy thế, lập tức cạn lời...

Sau đó, Bạch Văn chửi ầm lên:

-Con thỏ, tên khốn nạn nhà ngươi, mau thả chúng ta xuống!

Tần Thọ đang định nói gì thì một tiếng vang cực lớn bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó, Tần Thọ nhìn thấy trời sập!

Dù là Tần Thọ hay là Bạch Văn và Nhiễm Đằng... đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn về ngọn núi cao đằng xa...

Đằng kia, bầu trời nứt toạc, có thể nhìn thấy khí hỗn độn quay cuồng nghiền nát ngôi sao!

Ánh sáng chói mắt bắn ra xung quanh, giống y như là ánh mặt trời gay gắt:

-Đó là Ngọc Đế!

Đối diện Ngọc Đế lại là một mảnh ánh sáng trắng bệch, trong ánh sáng không nhìn thấy được bóng người, nhưng mà Tần Thọ biết, nhất định là nữ tử kia!

-Trời, đấu với Ngọc Đế luôn...

Tần Thọ lộ ra vẻ mặt không dám tin, vậy mà lại có người dám ra tay với Ngọc Đế!

Bạch Văn và Nhiễm Đằng đã sợ đến mức ngậm miệng không dám ho he gì.

Ngay sau đó, Ngọc Đế và nữ tử kia cùng ra tay tấn công, tiếp theo, bầu trời giống như là một tấm kính, từng chút từng chút nứt toác, khí hỗn độn trực tiếp trút xuống, núi rừng hóa thành bột mịn!

Tần Thọ thấy thế sợ tới mức xù hết lông lên, đây không phải là đánh nhau mà là hủy thiên diệt địa!

Tần Thọ xoay người bỏ chạy...

Kết quả mới chạy được hai bước, Tần Thọ bỗng nhiên ngừng lại, nhìn Bạch Văn và Nhiễm Đằng đã hoàn toàn sợ hãi choáng váng, thở dài, lại chạy trở về.

-Con thỏ, cứu mạng!

Khi hai người nhìn thấy con thỏ, lập tức khóc bù lu bù loa.

Tần Thọ chửi ầm lên:

-Câm miệng! Lại khóc thêm một tiếng nữa thì để các ngươi treo trên cây đến chết luôn!

Hai người vội vàng ngậm miệng lại.

Tần Thọ đớp hai phát, cắn đứt sợi dây thừng màu vàng kia, sau đó mỗi tay một tên kéo hai người vội vàng chạy đi...

Tuy hai người bị kéo lê trên mặt đất, đầu gặm cỏ, mặt đập vào gốc cây... nhưng giờ phút này, hai người lại không hận chút nào, mà chỉ liều mạng la lên:

-Con thỏ chạy nhanh lên! Nhanh hơn chút nữa! Khí hỗn độn trút xuống rồi!

Tần Thọ liều mạng chạy như điên.

Cuối cùng thì ba người cũng chạy ra khỏi Ngự Hoa Viên.

Tần Thọ theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy trong hư không xuất hiện từng sợi xiềng xích giống như song sắt của nhà giam bao vây Ngự Hoa Viên vào bên trong, khí hỗn độn, dư chấn của trận chiến đều bị khóa bên trong!

Tần Thọ ngửa đầu nhìn bầu trời, tròng mắt suýt chút nữa trừng đến muốn rớt xuống!

Chỉ thấy bầu trời trên không vậy mà lại biến mất, xuất hiện vô số ngôi sao! Những ngôi sao đó chuyển động, trút xuống từng luồng từng luồng ánh sáng hóa thành những sợi xiềng xích kia!

-Ghê thật, Thiên Đình thế mà lại dùng vô số ngôi sao trên trời làm trận pháp bảo vệ Thiên Đình... ra tay lớn thật...

Tần Thọ chép chép miệng, không nhịn được cảm thán nói.

-Đây là đại trận Chu Thiên, nghe nói đại trận đó có sức mạnh vô cùng lớn, không phải thánh nhân thì không phá được. Cho dù là thánh nhân, trong một lúc cũng không thể đánh vào. Đây là đại trận mạnh nhất thế giới!

Nhiễm Đằng lật người lại, thở hổn hển nói.

Bạch Văn nói:

-Đại trận này mà cũng mở ra rồi, không biết bên trong đã đánh thành cái dạng gì.

Đúng lúc này, Thái Bạch Kim Tinh dẫn theo một đám thiên binh chạy đến.

-Lão nhân, Ngọc Đế đang đánh nhau ở bên trong đó. - Tần Thọ la lên.

Thái Bạch Kim Tinh gật đầu nói:

-Ta biết, ta tới là để kêu mọi người cách xa một chút, tránh cho xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Các ngươi cũng đi đi, quay về nhà các ngươi đi, nhớ kỹ, không được nói mọi điều nhìn thấy và nghe thấy hôm nay với người ngoài.

Tần Thọ, Bạch Văn, Nhiễm Đằng cũng biết chuyện hôm nay vô cùng nghiêm trọng, trời sập... loại chuyện đó vẫn nên ít nói mới tốt.

Vì thế, cả ba đều gật đầu tỏ vẻ nhất định không nói.

Sau đó, Bạch Văn và Nhiễm Đằng khom lưng hành lễ với Tần Thọ, nói:

-Con thỏ, lúc trước là huynh đệ chúng ta sai, ân cứu mạng không lời nào cảm ơn hết được, sau này có chuyện gì cần huynh đệ chúng ta, thì ngươi cứ việc mở miệng.

Tần Thọ xua xua móng vuốt, nói:

-Đừng khách khí, sau này ta bối nồi... khụ khụ, sau này tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau tý ấy mà, ha ha...

Bạch Văn và Nhiễm Đằng vừa nghe thấy hai chữ bối nồi, lập tức cười khổ. Hôm nay, bọn họ xem như là đã cõng một cái nồi to, có vẻ sau này con thỏ kia còn muốn bọn họ cõng tiếp... mẹ nó, cuộc sống này không có cách nào sống tiếp được nữa!

Hai người suy nghĩ hay là xin chuyển công tác, sau đó rời đi.

Tần Thọ cũng tạm biệt rời đi, giờ phút này, mấy người bên trong quá đáng sợ, hắn vẫn nên trốn xa chút mới tốt.

Tần Thọ thích nhân quả, nhưng nhân quả có thể trực tiếp nghiền chết hắn, thì hắn cũng không muốn dính vào.

Ra khỏi Nam Thiên Môn, Tần Thọ đi thẳng về Nguyệt Cung. Kết quả, hắn mới hạ xuống đã thấy Ngô Cương ngồi ở cổng Nguyệt Cung chờ hắn.

-Tiểu Cương Cương, hôm nay ngươi rảnh như vậy hả? Không chặt cây à? - Tần Thọ kinh ngạc hỏi.

Ngô Cương ngẩng đầu lên nhìn con thỏ, sâu trong ánh mắt toát ra sự hiểu rõ, sau đó ngáp một cái nói:

-Vốn dĩ, ta tính đi tìm ngươi nói chuyện một lát, kết quả ta chờ mệt mỏi rồi, không nói nữa, đi đây.

Ngô Cương nói xong bước đi luôn.

Vẻ mặt Tần Thọ khó hiểu nhìn bóng lưng Ngô Cương, lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều.

Hôm nay gặp được hơi nhiều chuyện, trái tim Tần Thọ đập hơi nhanh. Hắn đi vào Nguyệt Cung, trở về phòng ngã người xuống giường lập tức ngủ.

Trong lúc đó, Hằng Nga có trở lại, thấy Tần Thọ ngủ ngon như thế thì đắp cho hắn cái mền xong cũng đi nghỉ ngơi.

Một đêm không nói chuyện, tờ mờ sáng ngày hôm sau, Tần Thọ thức dậy nhìn bầu trời bên ngoài, đặc biệt là nhìn về phía Thiên Đình, Nam Thiên Môn vẫn còn, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm:

-Xem ra hai người kia không có đánh sập Thiên Đình, Ngọc Đế cũng là rất mạnh...

Lẩm bẩm xong, Tần Thọ vội vàng đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Hôm nay, trên tay cũng không còn thứ gì ngon, hắn đang sầu nên làm cái gì đây.

Hằng Nga cười dịu dàng đi xuống nói:

-Ngọc Nhi, nhìn ta mang cái gì ngon đến cho em nè?

Vừa nói, Hằng Nga lật tay một cái, một mâm bánh ngọt xinh xắn xuất hiện ở trên tay nàng.

Ánh mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, kinh ngạc hô:

-Nhiều bánh như vậy? Nàng trộm ở đâu thế? Ặc... không đúng, là ai cho thế?

Hằng Nga trợn mắt liếc Tần Thọ một cái, nói:

-Em nghĩ rằng ta là em à, cứ trộm đồ của người khác... đây là do ba vị Bách Hoa tiên tử, Thủy Tiên tiên tử, Tinh quân làm, ta cũng học theo một chút, đoán thử xem, cái nào là ta làm?

Hằng Nga cười khẽ đặt mâm nhỏ lên bàn, sau đó lộ ra vẻ mặt chờ đợi nhìn con thỏ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận