Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 307: Không đi nữa



Chương 307: Không đi nữa




Chương 307. Không đi nữa

Lời này vừa nói ra, các đệ tử ở đó nở nụ cười, ánh mắt của từng người nhìn con thỏ này, muốn xem thử hắn sẽ phản ứng thế nào.

Kết quả là con thỏ này thở dài một tiếng nói:

-Thôi thôi, đã như vậy, ngài thỏ ta đi đây, cáo từ.

Nói xong, con thỏ xoay người rời đi!

Những đệ tử không biết con thỏ đó khẽ gật đầu tự nhủ:

-Con thỏ này, vẫn xem là thức thời.

Thế nhưng Tùng Quả và Thạch Hầu lại từng thấy con thỏ này khóc lóc om sòm giở trò, cũng từng trải nghiệm qua sự chết không hối cải, tính tình mặt dày mày dặn của nó, vì vậy bọn họ thật sự kinh ngạc, từ khi nào, con thỏ này dễ nói chuyện như vậy?

Ngay cả Tu Bồ Đề Tổ Sư ngồi ở trên đài cao, cũng không kìm được mở mắt ra liếc nhìn con thỏ đó, có điều lập tức thu mắt về, an tĩnh nhìn sách trong tay.

Đúng lúc này, xa xa truyền tới một loạt tiếng kêu sợ hãi của Tiên Hạc, thanh âm đó vô cùng khác thường, giống như con chim mái đang ở trong tổ thì có một con rắn bò vào, gà mẹ ở trong ổ thì có một con chồn lao vào, vô cùng sợ hãi...

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, lại chỉ thấy con Tiên Hạc mà Tùng Quả cưỡi về, bị con thỏ kia kéo một chân lôi đi rồi!

Tiên Hạc đáng thương cố gắng vẫy cánh, nhưng căn bản không thể phản kháng con thỏ này kéo đi, chỉ có thể kêu thảm thiết để xin cầu cứu.

-Dừng tay!

Tùng Quả vừa nhìn thấy thì hét lớn.

Tần Thọ quay đầu lại nhìn Tùng Quả, vờ ngốc hỏi:

-Sao vậy? Các người không cần ta, thỏ gia ta mang món ăn của mình đi còn không được à?

Tùng Quả không còn gì để nói, không ngờ con thỏ đó lại còn ghi nhớ chuyện này!

-Món ăn của ngươi? Tiên Hạc mà Phương Thốn Sơn chúng ta nuôi, sao lại thành thức ăn của ngươi? Con thỏ mau buông tay ra đi!

Một nam tử cao lớn thô kệch đứng ra, quát lớn nói.

Tần Thọ vô cùng hùng hồn hỏi lại:

-Ngươi nuôi thì sao? Tiên Hạc là ta mua! Tiền hắn cũng lấy rồi, ta mang Tiên Hạc đi thì sao?

Tùng Quả vừa nghe, mặt già đỏ ửng lên, vội vã rút đồng tiền chuẩn bị trả lại con thỏ, kết quả vừa sờ vào eo, kinh ngạc hô lên:

-Túi Tu Di của ta đâu rồi?

Tần Thọ nghe vậy, lông mày chau lại, cũng không biết lấy thứ gì ra cho vào trong miệng nhai răng rắc mấy tiếng rồi nói:

-Nếu mà không còn chuyện gì, ta đi đây!

Nói xong Tần Thọ lại kéo Tiên Hạc đi...

Đúng lúc này, Tùng Quả bỗng nhiên nhớ ra, Tiên Hạc mà hắn cưỡi, lúc con thỏ xuống Tiên Hạc làm ổ, hai người có tiếp xúc qua!

Cẩn thận nghĩ lại, Thạch Hầu sẽ không trộm đồ vật của hắn, dọc theo đường đi không ai chạm qua hắn, túi Tu Di không thể nào bị mất!

Khả năng duy nhất chính là...

Tùng Quả kêu lên:

-Con thỏ, ngươi đứng lại đó cho ta!

-Đúng, đứng lại!

Các đệ tử khác dồn dập vồ tới, bao vây quanh con thỏ.

Con thỏ nhìn mọi người, cũng không sợ, ngẩng đầu lên nói:

-Làm gì đấy? Lấy tiền của ta rồi, còn không cho ta mang đồ ăn đi sao? Có người bán đồ ăn như vậy à?

-Con thỏ, cho ngươi một đồng tiền, trả lại Tiên Hạc cho ta. - Tùng Quả kêu lên.

Tần Thọ nhìn Tùng Quả nghiêng đầu nói:

-Cho ta cũng được, ta chỉ muốn đồng tiền đó. Những đồng khác không cần...

Tùng Quả bỗng nhiên nghẹn lời, một đồng tiền có thể trả được, thế nhưng đồng tiền của con thỏ đó, hắn phải tìm đâu ra?

Lúc này, đệ tử vóc người to lớn đi lên phía trước nói:

-Con thỏ, quan tâm gì một đồng hai đồng của ngươi, Tiên Hạc ngươi không được mang đi. Nếu không, đừng trách ta không khách khí!

Tần Thọ vừa nghe, chép miệng nói:

-Nếu ta cứ nhất định mang đi thì sao?

Nam tử to lớn nghiêm mặt, uy hiếp, dáng vẻ hung dữ nói:

-Vậy chỉ sợ là ngươi cũng không đi được rồi!

Lời vừa dứt, chỉ thấy thỏ cõng Tiên Hạc ở trên vai, sau đó ngẩng đầu lên nói:

-Ngươi đã nói như vậy, vậy càng không thể trả lại rồi, chúng ta tiến vào đề tài tiếp đi. Vậy, Tùng Quả, đừng lo lắng, chuẩn bị cho ta một gian phòng, thỏ gia ta đây sẽ không đi nữa.

Sau đó, con thỏ cứ vậy kéo Tiên Hạc tới sơn động ở phía xa xa, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, vừa đi vừa kêu lên oan ức:

-Ai, thế đạo gì thế này, mua một món ăn, thu tiền rồi lại quỵt nợ, còn không cho ta đi rồi. Thôi thôi, không đi thì không đi nữa...

-Con thỏ! - Tùng Quả kêu lên.

Tần Thọ liếc hắn một cái nói:

-Gọi ta làm gì? Ta cho ngươi biết, đây cũng không phải là do ta mặt dày muốn ở lại, là các ngươi tự mình nói, không cho ta đi. Ngươi đừng lo lắng, mau mau chuẩn bị một gian nhà đi!

Nói xong, con thỏ cứ như vậy đi vào trong sơn động...

-Con thỏ! Ngươi đứng lại đó cho ta!

Nam tử cao lớn hồi phục lại tinh thần, hét lớn một tiếng chắn trước mặt con thỏ, một cái liền tóm hai tai thỏ kéo lên, hung ác nói:

-Ngươi nghe chưa hiểu tiếng người?

Tần Thọ nghiêng đầu, nhe răng cười một tiếng nói:

-Ta là thỏ.

-Ta hỏi ngươi nghe có hiểu tiếng người hay không? - Tên nam nhân cường tráng lại rống lên.

Tần Thọ nói:

-Ngươi mù à, ta là thỏ, đương nhiên nghe không hiểu ngươi nói gì. Nào, nói vài câu tiếng thỏ đi, chúng ta nói chuyện mười đồng tiền.

Tên nam nhân vừa nghe, đột nhiên nổi điên, nhấc chân đá một cước:

-Ta... ta đá bay ngươi đi!

Một cước của tên này rất mạnh, đá thẳng lên trên cái mông mập của Tần Thọ, cảm giác trên chân không hề tệ!

Những người khác thấy vậy, vội vã ngẩng đầu nhìn hướng mà con thỏ bị bay đi, sau đó từng người nở nụ cười.

Chiếp!

Đúng lúc này,một tiếng hạc vang lên, mọi người liền thấy một con thỏ ôm đùi một con tiên hạc, cứ vậy mà bay, bay...

-Tiên Hạc của ta!

Tùng Quả kinh ngạc kêu lên, vội vã bay lên trời muốn đuổi theo.

Đúng lúc này, một nam tử ngón tay thon dài trong đám người vẽ một đường trên không, bầu không khí đặc lại, thỏ va đập một tiếng vào bức tường trên không, mãi hồi lâu sau mới trượt xuống...

-Đại sư huynh đánh hay lắm!

Tùng Quả hưng phấn kêu lên.

Đại sư huynh nói:

-Nhị sư đệ, kéo hắn tới đây.

-Được!

Một nam tử chân to bước ra, trong nháy mắt tới bên cạnh con thỏ, một phát bắt lấy con thỏ, kéo nó trở lại.

Đùng một tiếng, nam tử chân to ném con thỏ lên mặt đất, có điều con thỏ này kéo theo Tiên Hạc, lúc rơi xuống đất, Tiên Hạc đáng thương bị hắn ném xuống đất trước, sau đó mông đặt ở trên người Tiên Hạc, đắc ý nói:

-Thật nhiều thịt...

Tiên Hạc khóc không ra nước mắt...

Mọi người cạn lời, đã lớn bằng này, bọn họ mới gặp một con thỏ có suy nghĩ kỳ cục như vậy!

Đại sư huynh nói:

-Tùng Quả, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Ngươi nói rõ ràng.

Tùng Quả nghe vậy, cười khổ một tiếng, sau đó nói rõ ràng mười mươi chuyện hắn tới Hoa Quả Sơn, nghe tới chuyện tiền đồng của con thỏ, lại còn mặt dày đòi lấy Tiên Hạc về làm đồ ăn, mọi người đúng là không có gì để nói.

Tên nam nhân to cao đi lên phía trước nói:

-Sư tôn, con thỏ này thật sự khinh người quá đáng, xin sư tôn trừng phạt.

Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn Tu Bồ Đề Tổ Sư.

Tu Bồ Đề Tổ Sư hơi ngẩng đầu lên nói:

-Các ngươi thấy nên làm sao?

Tên nam nhân cao to nhếch miệng nói:

-Hôm nay là ngày tốt sư tôn nạp đồ đệ, không bằng giết con thỏ tế thiên đi.

Mọi người nghe vậy, không ít người gật đầu.

Linh Đài Phương Thốn Sơn, đây là chỗ nào? Con thỏ này dám làm ầm ĩ như vậy, bọn họ sao có thể để mặc hắn?

Nhưng mà thấy Tu Bồ Đề Tổ Sư khẽ lắc đầu, mang theo nụ cười bất đắc dĩ nói:

-Con thỏ, ngươi có thể mang Tiên Hạc đi, thế nhưng nhất định phải rời khỏi nơi này.


Bạn cần đăng nhập để bình luận