Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 718: Chuyện này ngươi không thể mặc kệ (2)



Chương 718: Chuyện này ngươi không thể mặc kệ (2)





Chỉ nhìn thấy Quỷ Xa ở phía trước, chín cái đầu khóc loạn lên, nước mắt nước mũi bắn về phía sau… Kim Thiền ở phía sau miệng lớn nhất, hắn mở miệng, lập tức bị bắn đầy vào mồm… hắn liền khóc thật tại chỗ.

Vốn dĩ Nhện Núi muốn khóc theo, nhìn thấy liền nhanh chóng chạy về phía bên cạnh, kết quả bị ánh mắt của Kim Thiền dọa chỉ có thể chạy theo ở phía sau, sau đó khổ sở há to miệng, sau đó chỉ thấy nước bọt, nước mắt, nước mũi của Kim Thiền bắn tới…

Mọi người tiến vào đại điện, Quỷ Xa tiên phong hô lên:

-Quốc sư! Quốc sư! Việc này người không thể mặc kệ được! Chúng ta khổ sở lắm mới mang được cây Nhân Sâm Quả về, kết quả vừa bị Khôi Nhất và Khôi Nhị cướp đi! Việc này liên quan đến đại kết phục hưng yêu tộc, ngài không thể mặc kệ được! Ngài không thể mặc kệ bọn họ được!

Gào xong, hắn liền ngây ngẩn cả người, chỉ nhìn thấy bên trong đại điện lớn như vậy, quốc sư lại đem cái ghết quốc sư rút đi, ở bên trên đại điện thả một cái bàn vuông, bên cạnh cái bàn có bốn cái ghế.

Sau đó quốc sư chia ra làm bốn, bộ dáng trầm tư ngồi ở đó.

Nghe được Quỷ Xa sói khóc quỷ gào như thế, bốn quốc sư đồng thời ngẩng đầu lên, sau đó thân thể mơ hồ, bốn quốc sư hợp lại làm một quốc sư.

Quốc sư là một lão nhân có vẻ mặt hòa ái, râu dê màu trắng, tóc hoa râm, một thân vải rách áo gai, trên chân đi đôi giày vải, còn không đi như giày vải mà đi như là đi dép lê, phía sau gót giày bằng phẳng… Hắn nhìn không khác gì một lão đầu bình thường trên đường phố. Nhưng mà lão đầu bình thường trên đường phố tuyệt đối không thể chia ra làm bốn được…

Lão đầu cười ha hả nhìn bọn họ, hỏi:

-Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các người nói kỹ càng, đừng có cáo trạng loạn lên không đầu không đuôi.

Kim Thiền ủy khuất nói:

-Quốc sư, lần này thật sự không phải là cáo trạng lung tung.

Nhện Núi gật đầu theo nói:

-Thật đó, hai người bọn họ quá đáng.

Quỷ Xa nhanh chóng đem một chuyện đã xảy ra tuần tự nói một lần, không dám nói láo một câu nào, thậm chí đến lời nói với nhau, còn thuật lại không sót một chữ. Có thể thấy được, địa vị của quốc sư trong mắt hắn cao như thế nào, đó thật sự là không dám lừa gạt một phân nào.

Đồng thời ánh mắt Quỷ Xa nhìn quốc sư tràn đầy kính sợ và sợ hãi, hiển nhiên lão đầu bình thường này không chỉ đại biểu cho thực lực cường đại, mà còn có thủ đoạn tàn nhẫn.

Nói xong, Quỷ Xa nói:

-Cái con thỏ kia ăn hết Nhân Sâm Quả, không có Nhân Sâm Quả làm thuốc dẫn, Đại Diệt Phục Sinh Đan kia sẽ thiếu đi một vị thuốc thích hợp nhất. Mà Đại Diệt Phục Sinh Đan liên quan đến đại kế phục hưng yêu tộc của chúng ta… Lần này, việc Khôi Nhất và Khôi Nhị làm thực sự quá quá đáng. Tiểu nhân thật sự là không nhịn được mới đặc biệt xin quốc sư giúp đỡ.

Quốc sư hắt hơi một cái, sau đó dùng tay áo xoa nước mũi, day day mũi nói:

-A, biết rồi, ngươi đi xuống đi.

Hời hợt nói một câu, hiển nhiên là quốc sư không có ý định truy cứu việc này.

Ba người Quỷ Xa, Kim Thiền và Nhện Núi trợn tròn mắt, chuyện lớn như vậy, vậy mà quốc sư không xem ra gì? Thế này là quá nuông chiều hai cái kẻ ngu kia rồi?

Hơn nữa việc này liên quan đến vấn đề ba người được thăng chức.

Thế là Quỷ Xa và Kim Thiền trăm miệng một lời nói:

-Quốc sư, trời đất bao la, chuyện phục hưng yêu tộc là lớn nhất, việc này… Ngài thật sự không thể mặc kệ bọn họ.

Nói xong hai người liền hối hận, quyết định quốc sư đã đưa ra, bọn họ lại còn ở chỗ này lải nhải, nếu như là bình thường đây chính là không nghe theo hiệu lệnh, sẽ bị quốc sư lôi ra ngoài chém cũng không phải là không thể. Dù sao, quốc sư làm việc, xưa nay không ưa giải thích, càng là không thích một mệnh lệnh nói hai lần. Bình thường nói lần thứ nhất, nếu như là không nhớ kỹ, vậy thì ngươi tự nghĩ biện pháp nhớ lại đi. Nếu như hỏi lần thứ hai, vậy thì hơn phân nửa là cách cái chết không xa.

Vì thế tim của hai người lập tức liền thắt lại…

Chỉ có trong lòng Nhện Núi đang buồn bực liền vui vẻ, hai người trước mặt này chết, vậy thì hắn đương nhiên là nước lên thì thuyền lên.

Nhưng mà khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên là, quốc sư vậy là lại có thái độ khác thường, không có tức giận, ngượi lại còn rất vui vẻ, nghiêm túc nói với ba người:

-Những chuyện khác, trừng phạt bọn họ thì thôi đi. Chuyện này, thật sự là đã nuông chiều bọn họ quen rồi…

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt ba người liền mơ hồ, hoàn toàn không rõ quốc sư nói lời này là có ý gì.

Có điều quốc sư đã giải thích rồi, ba người bọn họ cũng không dám không thức thời hỏi lại, chỉ có thể cất đầy bụng dấu chấm hỏi, gật đầu, nói đúng rồi cáo lui.

Ra đến đại điện, ba người ba mặt mơ hồ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều thở dài, nói:

-Uống rượu không?

Sau đó lại trăm miệng một lời nói:

-Uống! Không say không về!

-Đi!

Vốn dĩ ba người thấy nhau là ngứa mắt, lại cá mè một lứa, khổ sở, kề vai sát cánh đi về phía bên dưới của chánh điện, gọi là quán rượu… Ba người say sưa suốt ba ngày ba đêm.

Uống nhiều quá là khóc, khóc xong lại uống, làm cho ông chủ quán rượu lo lắng đề phòng, sợ có người tố cáo hắn bán rượu giả, khiến cho ba thần tướng này uống đến điên rồi.

Chờ tất cả mọi người rời đi, quốc sư đắc ý móc ra một ly rượu, rót cho mình một ly, sau khi nhấp một ngụm, cảm thán nói:

-Rượu ngon… thật sự là rượu ngon…

Sau đó hắn lại chia làm bốn, ngồi ở bốn phía của cái bàn, sau đó trong đại điện liền vang lên âm thanh giòn vang, đồng thời truyền đến giọng nói mang theo vài phần buồn bực của quốc sư:

-Mạt chược… phiền phức…

Quốc sư lại vung tay lên, một trang giấy bên đến bên ngoài đại điện:

-Bế quan một tuần, ai đến cũng không gặp.

Ngay sau lưng quốc sư cách đó không xa, bên trên một cái bàn, để đó một phong thư, trên thư viết mấy hàng chữ lớn:

-Ta nghe nói đệ đệ ta ở Phật Sơn phát minh một loại đồ chơi, gọi là mạt chược, ta cảm thấy rất hứng thú, chơi hai lần, rất thú vị. Một tuần sau ta tới tìm ngươi chơi hai ván, nếu như ngươi thua sạch, ta sẽ đem đại lục còn lại của các ngươi đánh thành bàn mạt chược lớn nhỏ. Quy tắc như sau $#$%#&…

Trong thư này không có ký tên, lời nói cũng không nhiều, nhưng mà mỗi câu chữ lại lộ ra bá khí nói được làm được, hơn nữa không cho phép phản bác và cự tuyệt!

Hiển nhiên quốc sư biết người viết thư là ai, cho nên hắn bây giờ, chính là đang khổ luyện kỹ thuật chơi mạt chược…

Cùng lúc đó, Tần Thọ bị hai người Khôi Nhất và Khôi Nhị mang đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận