Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 692: Bón thuốc



Chương 692: Bón thuốc





Những cảnh tượng này mà ở Trái Đất, tùy tiện một cái thôi, vậy cũng là thiên tai cấp bậc đại nạn, đủ để làm một bộ phim đại nạn hoặc là phim về tận thế.

Nhưng mà ở chỗ này, căn cứ theo kinh nghiệm của Tần Thọ, mặc kệ đây là ai đang giao thủ, nhất định không phải là chính chủ, pháp thuật của chính chủ tuyệt đối không chỉ như thế này.

Cùng lúc đó, Địa Phủ.

Hắc Bạch Vô Thường cùng tiến tới, nói nhỏ cái gì đó.

-Ôi móa, vừa rồi kích động một cái, hình như là truyền sai lệch rồi. - Hắc Vô Thường nói.

Bạch Vô Thường nói:

-Chúng ta cái gì cũng không biết.

-Đúng, chúng ta cái gì cũng không biết! Tốt nhất là Ngọc Hoàng đại đế phù hộ cái con thỏ kia không biết đó không phải là Thái Sơn…

Hắc Vô Thường lẩm bẩm những lời không đáng tin cậy.

Bạch Vô Thường thì đang suy nghĩ, nếu như con thỏ lại đến Địa Phủ, hắn nên tìm cái lý do gì để thoái thác mới không bị đánh chết…

Cùng lúc đó, ở gần Thái Sơn.

-Thỏ Thỏ, nhiệt độ này giống như càng ngày càng cao. - Lý Trinh Anh lo lắng nói.

Tần Thọ nhìn chung quanh một chút, gật đầu theo nói:

-Hoàn toàn chính xác là càng ngày càng cao.

Đúng lúc này, một tiếng nổ thật lớn vang lên, tiếp theo là một tiếng rồng gầm, sau đó Tần Thọ nhìn thấy một con rồng lửa lớn từ ngọn núi cao ngất kia bay lên trên cao, rồng lửa bay ngang qua trời cao, chỉ là vừa mới bay qua, đám người vừa rồi còn đánh ra lửa nóng liền phát ra một tiếng thảm thiết thê lương, sau đó đám người ngã xuống giống như là sủi cảo rơi! Đồng thời Tần Thọ còn nhìn thấy không ít người bị rồng lửa đụng thẳng vào, hóa thành tro bụi tại chỗ, thần hồn tiêu tán, hình thần câu diệt!

-Đó là thứ quỷ gì vậy?

Tần Thọ cũng giật nảy mình! Đồng thời âm thầm may mắn bọn họ không có thật sự truyền tống đến đỉnh núi Thái Sơn, nếu không thì tám phần chính là đụng thẳng vào rồng lửa.

Phù phù!

Một tiếng kêu đau truyền đến, Tần Thọ vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy một con hàng toàn thân đen sì ngã thẳng xuống đất, phát ra một tiếng rên rỉ tội nghiệp:

-Cứu mạng…

Tần Thọ và Lý Trinh Anh nhanh chóng tới nhìn một chút, Lý Trinh Anh bưng lấy cái miệng nhỏ nhắn nói:

-Thương tích quá nặng, toàn thân đều cháy rụi.

Tần Thọ nhìn một chút, nói:

-Không sao, dạng này ta đã gặp qua, hẳn là còn có thể cứu.

Nói xong, theo bản năng liếc đũng quần đối phương một cái, nhìn cái đầu, khá lắm, gần như là bằng phẳng, so với Tiểu Hắc Hắc thì nhỏ hơn! Hẳn không phải là Tiểu Hắc Hắc năm đó, trừ phi Tiểu Hắc Hắc tu luyện dương nhập thể thần công, càng luyện càng nhỏ…

Nếu đã không phải Tiểu Hắc Hắc, Tần Thọ cứu một cái cũng không phải là không thể được, có điều Tần Thọ năm đó cũng đã chịu qua giáo huấn của Tiểu Hắc Hắc, cứu người thì được, nhưng tuyệt đối không thể để cho hắn khôi phục sức mạnh, nếu không thì có trời mới biết hắn có phải là kẻ thù hay không. Lỡ như hắn có cắn một ngụm, thì đó cũng là chuyện vô cùng nhức đầu.

Lý Trinh Anh nghe nói có thể cứu, lập tức lấy một viên thuốc từ trong túi Tu Di ra, Tần Thọ lập tức hỏi:

-Đan dược này của ngươi, hiệu quả như thế nào?

Lý Trinh Anh nói:

-Đây là cha ta cho ta, nói là cầu được từ chỗ Lão Quân, vào lúc mấu chốt có thể cứu mạng.

Nghe nói như thế, đứa trẻ nằm dưới đất đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt đều là tinh quang, hiển nhiên hắn cũng là biết hàng! Ít nhất là biết xuất phẩm của Lão Quân, đương nhiên là tinh phẩm trong tinh phẩm! Nhìn ánh mắt của Lý Trinh Anh và Tần Thọ, cũng không giống nhau, phảng phất giống như là một lão già đã khô hạn trăm ngàn năm thấy được tuyệt sắc mỹ nhân!

Lý Trinh Anh nhìn thấy, trong lòng mềm nhũn liền muốn cho hắn ăn.

Người kia nhìn thấy đan dược sắp đến bên miệng, hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi thuốc, cả người kích động toàn thân run rẩy! Đúng lúc này, một con thỏ trắng mập duỗi móng vuốt tới, một tay đoạt mất đan dược.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là một con thỏ béo!

Chỉ nghe con thỏ nói với vẻ đương nhiên:

-Dùng tốt như thế, vậy thì vẫn là giữ lại đi. Còn cái nào kém hơn một chút không?

Nghe nói như thế, hai mí mắt hắn trợn một cái, hắn đã sắp chết rồi, cháu trai này còn không cho hắn dùng thuốc tốt? Thật đúng là con mẹ nó cháu trai!

Lý Trinh Anh vô cùng nhu thuận, cũng cực kỳ tín nhiệm Tần Thọ, cũng không hỏi vì cái gì, lại lấy ra một cái bình sứ.

Đứa trẻ không may nằm trên đất nhìn Tần Thọ thật sâu, trong mắt đều là biểu cảm khó chịu!

Tần Thọ lập tức hỏi:

-Hiệu quả thuốc như thế nào?

Lý Trinh Anh nói:

-Đây là linh dược mà đại ca ta cầu được từ chỗ Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn…

Tần Thọ vỗ ót một cái, hoảng sợ nói:

-Văn Thù Bồ Tát?

Lý Trinh Anh gật đầu.

Tần Thọ nhanh chóng đoạt mất nói:

-Xuất phẩm thập nhị Kim Tiên, nhất định là cũng không kém. Còn loại nào kém hơn một chút không?

Lý Trinh Anh lại lấy ra một cái bình sứ nói:

-Đây là nhị ca…

-Không cần nói, Quan Âm Bồ Tát cho đúng không hả? - Tần Thọ hỏi.

Lý Trinh Anh gật đầu.

Đứa trẻ không may nằm trên đất sắp chết vùng dậy, hung tợn trừng mắt với Tần Thọ, trong mắt của hắn hoài nghi cái con thỏ này căn bản không có ý định cứu hắn!

Tần Thọ trực tiếp cầm tới, cất vào trong túi, hỏi:

-Còn có cái nào kém hơn một chút không?

Lý Trinh Anh bất đắc dĩ cười khổ nói:

-Còn có cái tam ca cầu được từ chỗ Thái Ất chân nhân, ta đoán là ngươi cũng không cho dùng?

Tần Thọ dựng thẳng một ngón tay cái lên nói:

-Không hổ là muội tử nhà ta, đúng là cực kỳ thông minh!

Đứa trẻ không may trên đất trực tiếp tuyệt vọng nhắm mắt lại, không lên tiếng. Cũng không biết có phải là từ bỏ cầu sống nằm chờ chết hay không…

Lý Trinh Anh nghĩ nghĩ, từ trong ngực một cái bình sứ cũ màu trắng nói:

-Đây là lúc ta còn bé chơi ở quân doanh, lấy được trong tay một binh sĩ…

Đứa trẻ không may trên đất nghe xong, triệt để tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Kết quả ánh mắt Tần Thọ lại là sáng lên, không đợi Lý Trinh Anh nói xong, đoạt lấy nói:

-Chính là nó!

Nói xong, mặc kệ đứa trẻ không may trên đất có đồng ý hay không, cạy miệng đối phương ra, trực tiếp rót vào!

Lý Trinh Anh nhìn thấy, bưng lấy cái miệng nhỏ, lúc này mới hồi phục lại tinh thần nói:

-Thỏ Thỏ, thuốc này đã hơn mấy trăm năm rồi, hơn nữa nhìn bộ dạng này, hình như là đã quá hạn.

Lời này vừa nói ra, hai mắt đứa trẻ không may trên đất trợn to như cái chuông đồng, như thể là nhìn thấy hung thủ giết chết hắn! Tần Thọ nhìn thấy, con hàng này là muốn chết, mà còn tuyệt đối là chết không nhắm mắt!

Có điều Tần Thọ lại xem thường mà nói:

-Không có việc gì… Đồ quá hạn thỏ gia ta ăn nhiều rồi. Mì ăn liền, sữa bò, bánh mỳ cái gì đó, cũng ăn không ít. Cái này cũng sẽ không sao đâu…

Bạn cần đăng nhập để bình luận