Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 448: Đoạn nhân quả


Chương 448: Đoạn nhân quả





Tần Thọ lo lắng cho bằng hữu của hắn, tiếc là hắn có cố gắng mở mắt như thế nào cũng vô dụng, trước mắt ngày càng tối sầm lại, giọng nói bên tai cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hắn rơi vào một mảng đen kịt.

Tần Thọ mơ, giấc mơ này vô cùng kỳ lạ, bóng đêm, sau đó chính là vô số tiếng kêu thảm thiết, rất nhiều âm thanh ồn ào, còn có cả thất truyền long trời lở đất, hắn cảm giác như nghe được tiếng thở dài của sư phụ ở Phương Thốn Sơn…

Oa!

Tần Thọ đột nhiên ngồi dậy sau đó giật cả mình, lập tức nhảy dựng lên, ngắm nhìn bốn phía đồng thời hét to:

-Đừng…

Nhưng mà còn chưa nói xong, Tần Thọ đã phát hiện ra tình hình xung quanh không bình thường.

Nhà cao tầng san sát bốn phía, mây đen kịt che hết mặt trời… Có tiếng máy bay vang rền truyền ra từ phía sau màn mây.

-Đây là?

Tần Thọ không hiểu chuyện gì, sau đó Tần Thọ đột nhiên cúi đầu nhìn xuống người mình, rồi nhẹ nhàng thở dài ra.

-May quá, vẫn còn nguyên lông, vẫn là thỏ, tất cả mọi chuyện trước đó đều không phải mơ.

Tần Thọ nghĩ đến đây, đánh một cái trên tay xuất hiện một ngọn lửa, thấy pháp lực thần thông vẫn còn, hắn liền cảm thấy yên tâm.

Đi đến tòa nhà bên cạnh nhìn xuống phía dưới, thấy bên dưới ngựa xe như nước, tất cả đều là cảm giác quen thuộc.

Nhưng Tần Thọ không biết vì sao, thế giới mà hắn một mực nhớ mãi không quên, bây giờ hắn lại cảm thấy có chút xa lạ.

Hắn biết đó bởi là vì có quá nhiều lo lắng không buông được ở Địa Tiên Giới bên kia, mà ở Địa Cầu bên này, nếu như nói có cái gì không thể buông bỏ được…

Tần Thọ thở dài, lắc lắc đầu nói:

-Cũng không biết nên trở về như thế nào, đi tạm biệt lão gia tử trước đã.

Đúng như Tần Thọ đoán, hắn thật sự đã trở lại Địa Cầu, chỉ là đây là Địa Cầu sau mười năm.

Trở lại thôn quen thuộc, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, nhà gạch ngói đơn sơ đều đã biến thành nhà hai tầng.

Vốn là cả đầu thôn cuối thôn đều nào nhiệt bây giờ lại không có quá nhiều người, ngay cả đám trẻ con trước kia chạy tán loạn bốn phía cũng không còn bao nhiêu nữa, chỉ có hai ba đứa trẻ ngồi lác đác dưới bóng cây chơi điện thoại.

Trong ruộng cũng không có người làm nông, ngược lại là dưới một cái lều nhỏ, tiếng đánh mạt chược vang lên rầm rầm, một hai đứa trẻ nhỏ ngồi dưới đất, ngây thơ nhìn thế giới xung quanh.

Những khuôn mặt quen thuộc, một số đã già đi, một số trưởng thành hơn…

Mây tên côn đồ xăm trổ ngày xưa rất phổ biến trong thôn bây giờ đã được tẩy sạch, bỏ hút thuốc, đang ôm con xem TV.

Lão sư ngày xưa vẫn thích ngồi đó hút thuốc, vừa đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Con chó vàng nhà hàng xóm ngày xưa cũng không thấy nữa, không biết là chết già hay bị bọn câu trộm bắt đi…

Tóm lại, thôn vẫn là thôn đó, nhưng con người lại thay đổi trở nên hoang tàn, trở nên trưởng thành.

Tần Thọ không đi vào thôn, lúc này hắn không còn có quá nhiều thuật biến hóa, quen thuộc nhất chính là biến thành một con chó, nhưng một con chó lớn màu đen ở trong thôn, có lẽ là sẽ không có ai vui vẻ chào đón hắn.

Mà những chuyện này cũng không là gì, nhà tổ ngày xưa đã sớm bị san bằng.

Tần Thọ đi thẳng lên núi, điều khiến cho Tần Thọ ngạc nhiên chính là, hắn nghĩ rằng mộ phần của Tần lão gia tử mười năm không ai chăm sóc đã sớm hoang phế, có khi mộ phần cũng bị mưa to phá hỏng rồi!

Nhưng mộ phần của Tần lão gia tử vẫn còn, phía trên không có quá nhiều có dại, mà còn có vết nhổ cỏ mới, trên mặt đất còn cắm một ít hương và dấu vết đốt vàng mã, đây chắc chắn là có người đã giúp hắn chăm sóc nơi này sau khi Tần Thọ rời đi.

-Cũng không biết là người nào tốt bụng giúp một tay, nếu có cơ hội phải cảm ơn người ta mới được. - Tần Thọ cảm thán nói.

Tần Thọ cung kính dập đầu lạy ba cái với Tần lão gia tử, thở dài nói:

-Lão cha, năm đó lúc đi con còn cảm thấy con không muốn quay về đây. Nhưng bây giờ con nhận ra con không muốn về bên kia, nhưng lại không thể không trở về được, người nói, con sao lại khổ như thế? Người có muốn khuyên con gì không?

Đáng tiếc, Tần lão gia tử chắc chắn không thể trả lời được câu hỏi của hắn.

Tần Thọ cảm nhận được trong ngôi mộ này đã không còn linh hồn nữa.

Thở dài một tiếng, cả một ngày Tần Thọ ngồi ngẩn người bên mộ phần.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Tần Thọ nhanh chóng trốn vào trong bụi cỏ.

Không bao lâu một nữ tử đi đến trước ngôi mộ kinh ngạc nói:

-Có người đến sao?

Sau đó nữ tử nhìn xung quanh một vòng, cũng không có ai, khẽ lắc đầu thầm nói:

-Thật kỳ lạ… không phải nói năm nay là nhà ta quản lý mộ phần lão gia tử sao? Sao còn có người đến quấy rối.

Nói xong nữ tử bái mộ phần của Tần lão gia tử một cái, lấy ra một chén rượu chia làm ba chén nhỏ đặt trước mộ, dọn dẹp xong sau đó dập đầu thắp hương thầm nói:

-Lão gia tử, con đến thăm người đây. Năm nay đến lượt nhà chúng con chăm sóc ngài, nhưng ông nội con đi xe máy ngã gãy chân hai ngày trước cho nên không đến được, con đến thay ông rót cho người chén rượu.

Tần Thọ nhìn kỹ cô bé này, nhìn hồi lâu mới mơ hồ nhìn ra dấu vết để lại trên ngũ quan của đối phương.

Bộ dáng của cô bé này trông như mười tuổi, Tần Thọ biết không thể dựa theo thời gian hiện tại để suy nghĩ, phải đẩy suy nghĩ tới mười năm trước, mười năm trước bộ dáng của cô bé đó cũng vẫn không thay đổi.

Tuổi, cô bé có khuôn mặt tròn...

Tần Thọ đột nhiên nghĩ tới, đây là Thượng Oanh!

Trong thôn nổi tiếng là bướng bỉnh nóng nảy, đứa cháu gái xấu tính cọc cằn của ông cụ Thượng.

Con trai và con dâu của ông cụ Thượng đều bị tai nạn xe cộ đã đi trước một bước, để lại một cục cưng bảo bối như vậy, ông vô cùng cưng chiều. Tuy rằng trong nhà nghèo khó rối ren, nhưng ông cụ Thượng vẫn dùng chân què chăm sóc cô bé rất tốt.

Nhưng điều Tần Thọ không ngờ, khuôn mặt bánh nướng lớn của Thượng Oanh sau khi lớn lên lại trổ mã xinh đẹp như vậy, Tần Thọ không thể không cảm thán về sự thay đổi năm mười tám tuổi của con gái, quả nhiên càng thay đổi càng xinh đẹp.

Chẳng qua Tần Thọ vẫn không nghĩ ra, nhà của Thượng Oanh và nhà của chính mình cũng không có nhiều giao tình. Tại sao cô lại đến quan tâm đến phần mộ nhà hắn?

Thượng Oanh là người ăn nói bướng bỉnh, từ nhỏ đã thích lôi kéo mọi người nói chuyện mãi không để yên, quả nhiên, hôm nay tật xấu đó vẫn không sửa được, cô quỳ xuống mộ phần, rung đùi đắc ý nói:

-Anh Tần, một ly vừa rồi là kính ông nội, anh đừng uống nhé. Ly thứ hai này là cho anh, anh cùng ông nội uống nhiều một chút, em mang đến cho hai người một bình to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận