Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 831: Phục vụ, mang thức ăn lên


Chương 831: Phục vụ, mang thức ăn lên





Nếu như ba quyền vừa rồi có thể đánh Tần Thọ lùi ba bước, bây giờ đối phương thả lỏng, toàn lực đánh một quyền, Tần Thọ cũng chỉ là lay một cái mà thôi.

Nhưng mà Tần Thọ không cam tâm, lực đạo tốt như vậy, tốc độ tu luyện vẫn chậm như thế, thế là đột nhiên Tần Thọ ngăn cản nắm đấm của đối phương, nói:

-Cháu trai, ngươi chỉ có chút khí lực này thôi à? Chưa ăn cơm hả?

Vốn dĩ đại ma đầu vẫn đang đánh rất thoải mái, kết quả thấy con thỏ chết tiệt này không có việc gì thì thôi đi, lại còn khiêu khích hắn!

Đại ma đầu hoàn toàn phát hỏa…

Đúng lúc này, hỏa tinh bỗng nhiên đung đưa kịch liệt, sau đó tất cả quang mang cũng bắt đầu bị hút trở về, toàn bộ phía trong hỏa tinh bắt đầu sụp đổ!

Đại ma đầu nhìn thấy vậy, hất Tần Thọ ra, hét lớn một tiếng:

-Cơ hội tới rồi!

Lò Bát Quái cũng đứng dậy, kêu lên:

-Con thỏ, hỏa tinh sắp nổ rồi! Sau khi nó co thành một điểm thì sẽ nổ, uy lực rất lớn, cẩn thận… ách… xem như là ta chưa nói.

Lò Bát Quái đang nói, đại ma đầu thì đang cười, hỏa tinh cũng đang nhanh chóng thu nhỏ, đã thu nhỏ đến lúc còn một phần mười. Tần Thọ bỗng nhiên bổ nhào qua, thân thể lại biến lớn thêm hai vòng, há to miệng rộng, trực tiếp nuốt hỏa tinh còn chưa có nhỏ đến cực hạn vào trong bụng!

Đồng thời một tiếng kinh hô vang lên:

-Ôi đệch mẹ nó!

Sau đó liền thấy một người tóc tai bù xù, vẻ mặt chật vật, vọt ra từ trong kẽ răng Tần Thọ!

Toàn thân người này màu tím sẫm, không cần nói, đương nhiên chính là người gọi là đại ma đầu kia.

Tần Thọ chẹp chẹp miệng, nói với đại ma đầu:

-Tiểu tử, ngươi chờ chút, đợi ta ăn xong cái này, rồi chúng ta lại tiếp tục.

Vừa nói, Tần Thọ vừa quay người, một miếng đã cắn rơi mất một nửa vân lôi! Cắn miếng thứ hai, toàn bộ lôi kiếp đều biến mất!

Tần Thọ nhồm nhàm nhai, sấm sét trong miệng vang dội…

Đại ma đầu thấy cảnh này, nhìn Tần Thọ như là nhìn quái vật nói:

-Con mẹ nó rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy?

Tần Thọ sờ sờ bụng tròn vo, ợ một cái nói:

-Ợ… con thỏ, chưa thấy qua con thỏ nào lớn như thế này à?

-Thỏ cái đầu ngươi, một trăm nghìn năm chờ đợi của ta lại bị ngươi nuốt hết, ta giết ngươi!

Đại ma đầu hoàn toàn nổi giận, bây giờ hắn không cần phải duy trì trạng thái của hỏa tinh, nên bạo phát toàn bộ sức mạng ra ngoài.

Hoa văn màu tím sẫm trên người đại ma đầu cũng nổ tung, hóa thành vô số hư ảnh của sinh linh ở trên trời, những hư ảnh này còn rống giận gào thét ở trên không trung không ngừng! Còn lại tất cả thì nằm sấp ở trên mặt đất không nhúc nhích.

Đại Ma Vương kia thì ngồi ở trên một vương tọa trên không trung, hai con ngươi phát ra từng đạo hàn quang màu tím, âm trầm nhìn Tần Thọ nói:

-Con thỏ, ngươi khác so với những con thỏ khác, có điều không quan trọng. Ngươi nuốt hỏa tinh của ta, ta liền nuốt linh hồn của ngươi, ngươi và ta vĩnh viễn hợp thành một thể, trở thành người thủ hạ ma linh ở bầu trời Tử Tinh này.

Trùng Bát nghe được cái này liền ném thịt ở trong tay ra, đột nhiên đứng dậy, kêu lên:

-Con thỏ, cẩn thận, gia hỏa này là Tử Tinh Thú Hoàng! Ta đã từng nghe nói đến hắn, hắn thành danh trước khi có Phong Thần đại chiến, phép thuật của hắn cần thông qua giết chóc sinh linh, rồi hấp thu linh hồn của đối phương để ma linh của mình tăng thực lực lên. Hắn vì muốn tăng thực lực lên đã diệt vô số động phủ của yêu tộc, tông môn của nhân tộc, thậm chí còn diệt cả một tiểu đội của chi tộc Phượng Hoàng, vì thế bị tộc Phượng Hoàng truy sát ngàn dặm, không thể không trốn vào sâu tinh không. Nghe nói lúc ấy tộc Phượng Hoàng phái ra một tôn Kim Tiên đuổi giết hắn, chỉ có điều đám người này đi rồi thì không có trở về nữa.

Nghe được Trùng Bát nói toàn bộ mọi chuyện của mình ra, Tử Tinh Thú Hoàng cười:

-Hừ… Không ngờ được ta đã đi vào tinh không nhiều năm như vậy rồi mà còn có người nhớ kỹ uy danh của ta. Không tệ, có chút thú vị, con rùa, đợi lát nữa ta sẽ xếp linh hồn của ngươi trước cái con thỏ này, xem như là chiếu cố ngươi.

Trùng Bát cả giận nói:

-Ta không phải con rùa! Ta là rồng!

Tử Tinh Thú Hoàng sững sờ, có điều hắn cũng không giống như người khác là lập tức chế giễu Trùng Bát, mà là sau khi quan sát tỉ mỉ Trùng Bát thì bỗng nhiên cười điên cuồng:

-Ông trời đúng là không tệ với ta! Ha ha… Kiếm lời, kiếm lời! Kiếm bộn rồi!

Tử Tinh Thú Hoàng đang cười, trước mắt bỗng nhiên nhiều thêm một gương mặt màu trắng to lớn!

Chỉ thấy không biết con thỏ kia đã nhích lại gần từ lúc nào, một chân giẫm lên vương tọa của hắn, rồi khom người nhìn hắn chằm chằm!

Trong nháy mắt đó, Tử Tinh Thú Hoàng lại có loại cảm giác làm trộm bị người khác phát hiện, hắn có chút giật mình, hỏi theo bản năng:

-Ngươi làm gì vậy?

Tần Thọ trực tiếp đưa mặt tới, nói:

-Không có ý gì cả, đến, đánh ta một quyền.

Tử Tinh Thú Hoàng liền mơ hồ tại chỗ, ngồi ở đó sửng sốt nửa ngày không có động thủ!

Tử Tinh Thú Hoàng nhìn chằm chằm về phía Trùng Bát nói:

-Cái kia… ta không biết trên Địa Tiên Giới những năm nay thế nào, thế đạo đều đã biến thành như vậy rồi hả?

Trùng Bát xoa xoa lông mày thầm nghĩ:

-Hắn là khác loại, hắn bây giờ cùng với ngươi khi đó không khác nhau lắm.

Tử Tinh Thú Hoàng ồ một tiếng, đưa tay liền là một quyền!

Bành!

Tần Thọ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đầu vô cùng nhỏ…

Sau đó Tần Thọ cười ha ha nói:

-Ai nha, thật nghiền! Đến, thú nhỏ, lại thêm một quyền nữa!

Tử Tinh Thú Hoàng nghe xong, tức giận vỗ ghế, chỉ vào Tần Thọ nói:

-Như ngươi mong muốn, Bách Thú Bôn Đằng, phân thây!

Theo tay Tử Tinh lệnh một tiếng, nhóm dã thú ma linh màu tím ở trên bầu trời kia trong nháy mắt liền đứng lên, sau đó nhảy từ bên trong không gian màu tím ra, hóa thành các loại ma linh hổ báo sài lang, cự mãng, phi ưng màu tím.

Những ma linh này hoặc là mang theo tia chớp, hoặc là mang theo liệt diễm, hoặc là mang theo hàn băng…

Dường như là có hết tất cả các loại năng lực, sau đó xông về phía Tần Thọ!

Trùng Bát nhìn thấy, kêu lên:

-Con thỏ, có cần giúp đỡ không?

Tần Thọ vung tay lên nói:

-Huynh đệ tốt, bây giờ còn chưa cần!

Trùng Bát ồ lên một tiếng, sau đó nói với Tử Tinh Thú Hoàng:

-Các ngươi tiếp tục, hắn không cần ta giúp hắn nhận thua.


Bạn cần đăng nhập để bình luận