Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 842: Con mắt trong bụng


Chương 842: Con mắt trong bụng





Xích sắt kia liền nhìn sang, Tần Thọ lặng yên quay người chuẩn bị chạy.

Đúng lúc này, có một cái xích sắt xuất hiện ở trước mặt Tần Thọ, mặc dù không có mắt, những mà Tần Thọ có thể cảm giác được, hắn hẳn là đang nhìn mình.

-Đại ca, ngươi chính là một sợi xích sắt, ăn chút năng lượng hắc ám là được rồi. Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì? - Tần Thọ lại nức nở nói.

Đang nói, Tần Thọ cảm giác được cái mông bị một thứ gì đó đập hai lần, hắn đột nhiên quay đầu, chỉ nhìn thấy một cái xích sắt khác vừa mới rời đi, hiển nhiên đây là đang quấy rối tình dục Tần Thọ.

Tần Thọ kêu lên theo bản năng:

-Ngươi làm gì vậy?

Xích sắt kia run lên, chung quy là không có phát ra âm thanh, nhưng mà nhất cử nhất động kia của cái kia cho người ta cảm giác giống như là đang nói:

-Thật nhiều thịt.

Tần Thọ sao cũng không ngờ được, hắn lại có một ngày bị một cái xích sắt đùa giỡn! Mắt hắn quét ngang chỉ vào xích sắt nói:

-Cái xích sắt nát nhà ngươi mà còn muốn ăn thịt à? Ngươi biết sao?

Sau đó Tần Thọ liền thấy hư không vỡ ra, lại một cái xích sắt nữa duỗi tới, trong tay cầm một cái nồi!

Tần Thọ nhìn tạo hình của cái nồi kia, giống như là một cái nồi áp suất!

Mặt Tần Thọ lập tức đen lại, chỉ vào xích sắt mắng:

-Ngươi đừng có quá đáng! Ngươi còn muốn ăn thỏ gia ta, ngươi có tin là thỏ gia ta ăn ngươi không?

Nói xong, Tần Thọ liền vô thức sờ lên bụng, no quá…

Xích sắt kia giống như là nghe được cái truyện cười nào đó, một sợi xích sắt ở phía sau lập tức đánh vào mông Tần Thọ, một đầu Tần Thọ liền chìm vào trong nồi áp suất.

Tần Thọ nhìn nhìn, con hàng này động thủ thật à!

Thế là Tần Thọ cắn răng nói:

-Móa, ăn bể bụng thì ăn bể bụng, liều mạng với ngươi!

Đồng thời Tần Thọ mở miệng ra cắn một miếng lên trên nồi áp suất, nồi áp suất lập tức bị cắn thủng một miếng!

Xích sắt hiển nhiên là cũng không ngờ được răng của con thỏ này lại tốt như vậy, rõ ràng ngây người một lúc.

Đúng lúc này, Tần Thọ xông lên ôm chặt lấy một sợi xích sắt, không nói hai lời, há mồm cắn!

Răng rắc răng rắc răng rắc…

Năm ba ngụm xuống, xích sắt vừa rồi còn mạnh mẽ hống hách, lúc này vèo một cái rụt trở về, tiện thể quan tài núi thấp đen kịt kia cũng đột nhiên nhúc nhích, chặn lại cái lỗ đen lộ ra ngoài kia.

Lúc này Tần Thọ mới hiểu được, cái núi thấp này cũng không phải là cái nắp vừa vặn che lại cái lỗ đen kia, mà là có nơi dư thừa.

Xích sắt chạy, Tần Thọ căn bản cũng không có ý đuổi theo.

Đuổi theo? Đừng làm rộn, nguyên khí ẩn chứa bên trong xích sắt bên kia còn kinh khủng hơn nhiêu so với sự tưởng tượng của Tần Thọ, mặc dù ăn không nhiều, nhưng mà bụng Tần Thọ lại sắp no đến nổ rồi.

Tần Thọ đặt mông ngồi xuống dưới đất, xoa bụng, thầm nói: “Má nó, về sau không thể ăn như thế nữa.”

Nói xong, Tần Thọ còn vỗ vỗ cái bụng, mắng một câu:

-Không phải bình thường các ngươi rất hống hách sao? Cái gì cũng đều là trò cười, cái gì cũng đều có thể ăn, lần này thì sao? Không phải chỉ là ăn một cái lôi kiếp thôi sao? Thứ đồ chơi đó cũng không phải là trước kia ngươi chưa ăn qua. Cho dù là nhiều thêm một cái hỏa tinh, thì cũng không cần phải thế này chứ?

Nói đến đây, Tần Thọ sờ sờ cằm, nghĩ như vậy, thì tình hình của hắn bây giờ chính xác rất kỳ quái!

Nghĩ đến đây, Tần Thọ ngồi xếp bằng ở bên trên ngọn núi vương tọa đen kịt, bắt đầu bế quan suy nghĩ, xem thần hồn bên trong bụng.

Chỉ nhìn thấy ở trong bụng có một đám lửa màu đỏ vô cùng lóa mắt, Tần Thọ xích thần thức lại gần quan sát, chỉ nhìn thấy một viên hạt châu màu đỏ đang lăn lộn ở bên trong bụng hắn, lăn qua lăn lại, đồng thời nguyên khí cuồn cuộn cũng phóng xuất từ trong đó ra!

Quỷ dị nhất chính là, hạt châu này vừa thả ra nguyên khí cũng vừa thả ra một loại sức mạnh rất đặc thù, cố định tất cả sức mạnh ở bốn phía nó, khiến cho dạ dày Tần Thọ không thể nào tiêu hóa được!

Tần Thọ nhướng mày nói:

-Khá lắm, hóa ra là ngươi đang làm trò quỷ.

Đúng lúc này, hạt châu kia bỗng nhiên nhúc nhích, bên ngoài hạt châu mở ra một con mắt!

Cái con mắt kia nhìn chằm chằm Tần Thọ!

Tần Thọ giật nảy mình, hắn tuyệt đối không ngờ được, bên trong bụng hắn lại còn có một con mắt!

-Móa, là ngươi!

Không đợi Tần Thọ nói gì, tròng mắt đã nói trước.

Tần Thọ ngạc nhiên, chỉ mình, hỏi:

-Ngươi biết ta?

Tròng mắt không có nói gì, mà là vèo một cái thuận theo bụng Tần Thọ xông ra ngoài!

Tần Thọ nhìn thấy, quát to một tiếng:

-Ngươi có thể đi, để lại nguyên khí cho ta!

Tần Thọ nhanh chóng quy vị thần hồn, ngậm chặt miệng phòng ngừa đối phương chạy đến.

Kết quả Tần Thọ cũng cảm giác cái mũi ngăn chặn một trận, sau đó phù một tiếng, cái tròng mắt kia liền từ mũi của hắn bay ra ngoài!

Tần Thọ có loại cảm giác, lỗ mũi của hắn đã chống đỡ đến nỗi lớn hơn một vòng rồi!

-Ngươi đứng lại đó cho ta!

Tần Thọ lớn tiếng la lên, hạt châu kia sau khi chuyển một vòng trên không trung thì vèo một cái liền bay mất, tiếp đó ném lại một câu ở xa xa:

-Con thỏ, vĩnh viễn không gặp!

Đúng lúc này, hạt châu bỗng nhiên mừng như điên kêu lên:

-Nơi này là… Oa ha ha ha… Thì ra là thế! Con thỏ, ta thiếu ân tình của ngươi!

Đang nói, một đạo ấn ký bay tới từ xa, bộp một cái khắc ở trên trán Tần Thọ!

Tần Thọ xoa xoa đầu, nhanh chóng tìm cái gương soi soi, không có nhìn thấy cái gì ở trên trán, Tần Thọ cau mày nói:

-Má nó, đã lớn như vậy rồi, lại còn bị một hạt châu lắc lư… Đừng để ta gặp lại ngươi, nếu không ta nhất định sẽ nấu ngươi.

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Tần Thọ cũng cực kỳ buồn bực, hắn sống lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có thứ đã đi vào trong bụng hắn rồi còn có thể nhảy nhót tưng bừng.

-Xem ra sau này không thể nuốt loạn được.

Tần Thọ đang nói thầm, thì hắn chợt phát hiện trên tấm bia đá trong đầu kia có thêm một văn tự.

Tần Thọ nhanh chóng nhìn, chỉ thấy trên văn bia tiên viết:

-Sống linh không nuốt!

Tần Thọ nhìn thấy, lập tức bừng tỉnh, hóa ra không phải dạ dày hắn không được mà là dạ dày hắn sẽ không chủ động đi nuốt sinh linh còn sống!

Bạn cần đăng nhập để bình luận