Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 457: Bột vôi thành tinh


Chương 457: Bột vôi thành tinh





Cự Mãng vảy trắng ngẩng đầu lên theo bản năng, chỉ thấy một con thỏ bay lên trời biến lớn lên, hóa thành một con vượn khổng lồ.

Con vượn lông trắng, bàn tay màu hồng, một chân giáng xuống từ trên trời giẫm cái đuôi của Cự Mãng vảy trắng vào trong đất. Mặc cho nó giãy giụa như thế nào cũng không thể động đậy.

Cự Mãng vảy trắng há miệng rộng ra, đau đớn hét lên một tiếng.

-Graooo...

-Khụ… phụt!

Con khỉ lớn phun ra một ngụm đờm.

Cự Mãng vảy trắng đã có chuẩn bị từ lâu, nó lập tức ngậm miệng lại, kết quả là...

Bụp!

Một ngụm đờm dính lên mặt của con Cự Mãng vảy trắng.

Cự Mãng vảy trắng lập tức quay đầu, dùng khuôn mặt xấu xí của nó chà trên mặt đất... Rõ ràng là nó cũng thấy quá ghê tởm.

Tần Thọ lại không để ý nhiều như vậy, lại đưa thêm một chân xuống, đạp cổ của Cự Mãng vảy trắng vào trong bùn, sau đó hắn vung nắm đấm lên đấm mạnh vào đầu cái đầu rắn, vừa đấm vừa mắng:

-Con bà ngươi! Ăn hậu cung của thỏ gia ta! Ta cho ngươi ăn! Cho ngươi ăn!

Ầm ầm ầm…

Tần Thọ biến thành Chu Yếm, được xưng là cự thú chiến tranh, sức mạnh rất lớn, một quyền đấm xuống giống như tiếng trống trận vang dội như sấm sét, khắp nơi đều bị chấn động nổi lên bọt sóng.

Thượng Quan Hồng Diệp dẫn theo Bách Lý nữ vương, kêu một đám hộ vệ nhanh chân bỏ chạy, trận long trời lở đất ở phía sau khiến cho từng phòng ở bị sập…

Lần đầu tiên Bách Lý nữ vương hối hận vì đã đưa con thỏ vào hoàng cung, trong lòng nàng kêu lên: "Đây không phải là thượng tiên, đây là đội phá dỡ nhà mới đúng!"

Tần Thọ nện một quả đấm xuống, Cự Mãng vảy trắng lập tức bị đập nát không còn động tĩnh gì.

Điều mà Tần Thọ thấy kỳ lạ chính là trong suốt quá trình chiến đấu con Cự Mãng vảy trắng này lại không phun ra một tia máu nào.

Tần Thọ đến gần, bàn tay to cầm đầu rắn dùng sức vặn mạnh, một cái lưỡi to lớn bị vặn đứt, kết quả lọt vào trong tầm mắt lại là…

-Đây là cái quái gì vậy? - Vẻ mặt Tần Thọ sững sờ nhìn con Cự Mãng vảy trắng trước mắt.

Một một con rắn khổng lồ đang sống sờ sờ lại là một đống bột vôi. Trong cơ thể và xương cốt, xương cốt vừa vặn ra liền nhìn giống như hóa thạch.

Xương cốt vừa rời khỏi cơ thể của Cự Mãng vảy trắng, Cự Mãng vảy trắng phù một tiếng, hóa thành một đống bột vôi…

Trong đống bột vôi còn có một số quả cầu nhỏ, bắt đầu rục rịch, kết quả hiện ra tất cả nhóm hậu cung mỹ nữ của hắn. Chẳng qua là lúc này, những mỹ nữ đó đều biến thành pho tượng bột vôi, Tần Thọ nắm lấy, ném vào trong đống lửa.

Tần Thọ hơi choáng váng.

Hắn đã làm thần tiên một thời gian rồi, chỉ còn một chút chân linh nữa là có thể tu luyện thành tiên nhân, những tiên dân thần mã hắn đã gặp qua không ít. Nhưng hắn thực sự chưa từng thấy mấy cây xương hóa thạch cộng thêm một đống bột vôi có thể sống được.

Tần Thọ gãi đầu, nói thầm: "Đây là hóa thạch thành tinh hay là bột vôi thành tinh?

Bách Lý nữ vương đến gần, nói:

-Từ xưa đến nay, yêu ma tinh quái vô cùng kỳ quặc nhiều không đếm xuể, có lẽ đó là bột đá thành tinh.

Tần Thọ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, chỉ tò mò nói:

-Ta không quan tâm là cái gì thành tinh, ta chỉ muốn biết, tự dưng hắn chạy tới đây làm gì? Chỉ vì ăn thịt những hậu cung mỹ nữ của thỏ gia ta sao?

-Thượng tiên à, còn có một con rắn đã nhanh chóng chạy khỏi thành, không chừng đó là đồng lõa của hắn. Bắt được nó rồi hỏi không phải sẽ biết ngay sao? - Thượng Quan Hồng Diệp nói.

Tần Thọ ngẩng đầu lên hỏi:

-Nó làm bằng thịt hay là bột vôi?

Thượng Quan Hồng Diệp vốn đang sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, nói:

-Hẳn là làm bằng thịt...

Vèo!

Một thân ảnh vụt ra, sau đó chợt nghe thấy một tiếng vang lớn:

-Cá chạch nhỏ, ngươi vào nồi cho ta!

Nghe thấy lời này, mồ hôi trên trán mọi người ở đây đều tuôn như mưa, trong lòng dâng lên nghi ngờ, chẳng lẽ thần tiên đều từ ăn mà ra sao? Nếu không thì về nhà cũng tăng thêm một ít lượng cơm thử xem?

Cùng lúc đó, Bách Lý nữ vương kêu lên:

-Thượng tiên, bản đồ cũng ở trong bảo khố.

Tần Thọ hô lên:

-Cá chạch nhỏ, ngươi lại thêm một tội chết!

Dường như con Cự Mãng bị con Cự Viên dọa, sợ hãi hét lên một tiếng, sau đó chạy nhanh hơn, chẳng qua điều làm cho Tần Thọ buồn bực chính là con rắn này căn bản không chạy thẳng mà nó chạy loạn khắp nơi.

Vừa mới bắt đầu Tần Thọ còn tưởng rằng con rắn này đang chơi trò chiến đấu trên đường phố peekaboo, sau đó hắn phát hiện con rắn này tự mình đụng vào kiến trúc vô cùng cứng rắn nhiều lần, đau đến mức kêu a a lên... Sau đó nó lại xoay người đụng vào.

Tần Thọ thấy con rắn kia gần như kiểu đụng loạn tự mình hại mình, hắn sững sờ đứng tại chỗ, trong lòng nói: "Đây là hoạt động rối loạn gì vậy?"

Đúng lúc này, bên dưới truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, Tần Thọ vừa nhìn lại đã thấy Bách Lý nữ vương dẫn đầu kêu lên:

-Thượng tiên, đưa ta theo với!

Tần Thọ đảo hai mắt nói:

-Đưa ngươi theo? Ngươi có từng thấy ai trên chiến trường còn mang theo con ghẻ không?

Nữ vương tức giận kêu lên:

-Ngài mang ta theo, ta giúp ngài!

Tần Thọ lắc đầu, rất muốn ăn đòn nói:

-Thôi, ngươi nên giảm béo trước đi...

Vẻ mặt nữ vương tủi thân:

-...

Sau đó nàng thật sự nhéo nhéo cái bụng săn chắc của mình, nghi ngờ nói:

-Ta cũng không có thịt thừa.

Tần Thọ không nhìn được, nhắc nhở nói:

-Nhìn lên trên chút đi! Không thấy hai cái Lưu Tinh Chùy sao?

Nữ vương:

-... -

Tần Thọ cũng mặc kệ nàng, tiếp tục nhìn con Cự Mãng.

Chỉ thấy con Cự Mãng kia đấu đá lung tung chọc thủng đập phá loạn xạ một hồi ở trong thành, cuối cùng nó cũng tìm được phương hướng, bắt đầu chạy về phía tường thành.

Đến bây giờ, Tần Thọ xác định về cơ bản con rắn này không phải người mù, mà là một kẻ ngốc, hoàn toàn không thể trông chờ nó có thể tìm được cửa thành, nó có thể tìm được tường thành đã tốt lắm rồi.

Con Cự Mãng đi qua nơi nào, nhà cửa, xe ngựa gì đó tất cả đều bị nghiền qua một lần, giống như chiếc xe lu lao vào cánh đồng ngô, hoàn toàn không có ai có thể ngăn cản nó.

Những nữ binh anh dũng nào là giáo thương, nào là cung tiễn, kết quả ngay cả vảy của Cự Mãng cũng không phá vỡ nổi.

Hình như Cự Mãng rất tức giận, nó phun loạn xạ xung quanh một hồi.

Nhưng Tần Thọ nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng hỏa lực của con rắn này rất mạnh mẽ, nhưng mỗi lần nó phun đều rất không đúng chỗ. Hơn nữa một đám người của Nữ Nhi Quốc linh hoạt giống như khỉ, nhảy loạn xạ một hồi, con Cự Mãng kia bị choáng phun độc không chết một ai. Lãng phí không ít nọc độc, sắc mặt của nó cũng hơi tái đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận