Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 476: Bóng phú bà vui sướng (2)




Chương 476: Bóng phú bà vui sướng (2)





Nghe những lời trước, lão già lừa đảo còn có chút cảm kích Tần Thọ, dù sao thì con thỏ này cũng không bảo con khỉ đánh chết hắn.

Nhưng nghe được câu sau, lão già lừa đảo chuyển sang căm tức nhìn Tần Thọ, thật muốn một ngụm cắn chết con thỏ.

Đáng tiếc, Tần Thọ chẳng thèm để ý đến hắn, vuốt cằm nói:

-Nếu có đến mấy yêu vương cùng coi trọng hắn, vậy thì càng tốt. Chúng ta cứ mở một thanh lâu giữ chúng, tên hắn đứng đầu bảng, không chừng có thể kiếm bộn tiền.

Tôn Ngộ Không nghe vậy, gật gật đầu nói:

-Chủ ý không tồi!

Lão lừa đảo lập tức kêu gào:

-Không tồi cái rắm! Các ngươi còn có thể bất nhân hơn không?

Tần Thọ lập tức nói:

-Có thể! Ta cung cấp một vài cách chơi mới, ví dụ như bóng phú bà vui sướng, đinh phú bà vui sướng... cam đoan có thể cho ngươi sướng chết.

Lão già lừa đảo và Tôn Ngộ Không đồng thanh hỏi:

-Đó là gì?

Tần Thọ cũng không nói gì, đưa tay biến ra một cái bùi nhùi sắt, sau đó lại lấy ra một củ cà rốt, dùng bùi nhùi sắt chà lên trên cà rốt! Mấy giây sau, củ cà rốt to bằng cổ tay lập tức biến thành nhỏ như ngón tay cái!

Lúc này, Tần Thọ mới nhàn nhạt nói:

-Đây là nùi chà xoong của phú bà vui sướng!

Lão già lừa đảo thấy vậy, run bắn người, không cam lòng nói:

-Bần đạo không sợ thứ này!

Tần Thọ vẫn không nói gì, tiếp tục lấy một bó đinh sắt ra, rồi cắm từng cây từng cây một vào đầu củ cà rốt.

Cứ cắm một cây đinh sắt vào là lão già lừa đảo đều run lên một cái theo bản năng.

Tần Thọ cắm toàn bộ mười cây đinh sắt vào củ cà rốt, bấy giờ mới ra vẻ hoàn thành thần công, bình tĩnh nói:

-Đây là đinh sắt của phú bà vui vẻ!

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lão già lừa đảo hỏi:

-Thế nào? Muốn thử xem một chút không?

Lão già lừa đảo nức nở la lên:

-Thử cái ông nội ngươi! Muốn thử thì các ngươi đi mà thử! Chẳng phải chỉ là lên Thiên Đình thôi à? Ta dẫn các ngươi đi còn không được sao?

Tần Thọ lập tức vui vẻ, giơ tay kéo lão già lừa đảo đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

-Ngươi nói như vậy sớm đi có phải xong rồi không?

Ba người cũng không có cách thôn quá xa, bởi vì Tôn Ngộ Không lo lắng cho sự an toàn của người dân trong thôn này. Hắn ta đứng ở ba dặm bên ngoài thôn lấy Kim Cô Bổng ra, dậm mạnh xuống đất một cái, một tiếng ầm thật lớn vang lên, mặt đất bị hắn ta đánh ra một cái ấn hình tròn. Cái ấn ấy giống như xi măng cốt thép, nhìn thấy rõ cả những hoa văn trên Kim Cô Bổng!

Sau đó, Tôn Ngộ Không ngửa mặt lên trời hét lên:

-Ta là Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không của Thủy Liêm Động ở Hoa Quả Sơn Đông Thắng Thần Châu! Lưu Gia Thôn này ta bảo hộ, ai dám động đến một sợi tóc của bọn họ, ta sẽ diệt cửu tộc kẻ đó!

Tôn Ngộ Không hét xong, cái ấn kia lóe ra một vệt kim quang rồi phục hồi lại như ban đầu.

Tần Thọ tò mò hỏi lão già lừa đảo:

-Đây là đang làm gì thế?

Lão già lừa đảo không nói chuyện, mà là im lặng nhìn Tôn Ngộ Không đi xung quanh Lưu Gia Thôn lại làm ra ba cái ấn giống như cái vừa rồi.

Chờ Tôn Ngộ Không đi xa, lão già lừa đảo mới thấp giọng nói:

-Thấy chó đi tiểu chưa? Nhiều khi, chó đi tiểu không chỉ là vì mắc tiểu, mà đó cũng là một kiểu đánh dấu, cũng là một loại cảnh cáo, đánh dấu địa bàn của mình, cảnh cáo người đến từ bên ngoài đừng có xông lung tung.

Tần Thọ ồ một tiếng, chỉ thấy một cây gậy giáng xuống từ trên trời, ầm một tiếng đập lão già lừa đảo lún xuống đất.

Tiếp đó, đã thấy Tôn Ngộ Không chậm rì rì thong thả bước tới, vác gậy lên, kéo chân lão già lừa đảo đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

-Con thỏ, lần này ngươi tính đánh lên tới, hay là tính thế nào?

Tần Thọ ngây ra một lát, đánh lên tới?

Nhớ đến Câu Trần đại đế lúc trước, Tần Thọ bỗng nhiên cảm thấy, nếu giờ đi lên không khéo thật sự phải đánh một trận chiến ác liệt.

Tuy rằng bằng hữu của Tần Thọ rất nhiều, nhưng cái mà bọn họ phải đối mặt đó là Thiên Đình - thế lực mạnh nhất trên đời này! Mặc dù Tần Thọ không biết rõ về sức mạnh bên trong Thiên Đình cho lắm, nhưng hắn biết một điều, với chút thực lực cỏn con của hắn mà muốn chống lại Thiên Đình? Quả thật là nằm mơ đi thôi.

Tôn Ngộ Không lợi hại đó, có vẻ còn lợi hại cả bản gốc trong truyện, nhưng thì sao? Trình độ như Như Lai, Thiên Đình có cả mấy tên!

Như Lai có thể một tát trấn áp Tôn Ngộ Không, thì những người khác cũng có thể.

Vì vậy, lại đánh lên Thiên Đình nữa thì đó không phải trâu bò, mà là thằng ngu.

Thế nên, Tần Thọ nói:

-Đừng, chúng ta lén đi vào, im lặng mà sống. Nếu thật sự không được, thì thu dọn tài sản, xuống dưới sống cũng được.

Tôn Ngộ Không cũng gật đầu nói:

-Ta còn sợ ngươi đầu óc chập mạch muốn đánh lên tới, nói thật, lúc vừa xuống núi, ta thấy mình vô cùng trâu bò. Sau khi đi một chuyến đến Đông Hải Long Cung, ta càng cảm thấy mình là một nhân vật lớn. Nhưng mà, thật sự đi đến Thiên Đình, lại trải qua một trận chiến ác liệt kia, ta bỗng phát hiện, vỏ quýt dày có móng tay nhọn...

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Con khỉ, ngươi sợ?

Tôn Ngộ Không trợn mắt liếc Tần Thọ một cái:

-Sợ? Sư phụ từng nói, dũng không phải ngốc, dũng cảm phải đúng lúc, mạnh mẽ khi cần mạnh mẽ, chứ không phải vì một chuyện chẳng có ý gì mà mù quáng làm bậy. Ta đã thấy thực lực của Thiên Đình, chênh lệch rất lớn, ta phải cố gắng tu luyện, đợi đến khi đủ mạnh... Hừ hừ...

Tôn Ngộ Không khiêng Kim Cô Bổng ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt sắc bén như dao.

Tần Thọ nhìn thấy thế, âm thầm sợ run. Hắn có cảm giác, dưới sự quấy rối của hắn, con khỉ này đã bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo của nội dung bản gốc.

Vì thế Tần Thọ hỏi:

-Thực lực đủ thì sao?

Tôn Ngộ Không nhếch mép cười nói:

-Lão Tôn ta cũng đi Lăng Tiêu Bảo Điện ngồi thử!

Tần Thọ sửng sốt, thầm nói chẳng lẽ con khỉ này còn tính quậy Thiên Cung thêm lần nữa? Tiếp tục bị đè dưới chân Ngũ Hành Sơn thêm năm trăm năm à?

Tôn Ngộ Không như biết Tần Thọ đang suy nghĩ gì, cười hì hì nói:

-Yên tâm đi, lần sau lão Tôn ta sẽ không vội vàng hấp tấp mà ra tay. Nếu muốn ra tay, đương nhiên là phải có chuẩn bị trước mới đi! Làm luôn một lần, xông vào, ngồi lên cái ngai vàng kia, cảm nhận thử cảm giác ấy, sau đó co cẳng chạy. Lão Tôn ta cũng không tin, nếu lão Tôn ta muốn chạy, bọn họ còn có khả năng gây khó dễ được cho ta?

Tần Thọ nghe hắn ta nói vậy, gật đầu. Có điều, hắn cảm thấy Tôn Ngộ Không nói những lời kia cũng không thật, con khỉ kiêu căng ngạo mạn ấy thật sự có thể hài lòng với việc đặt mông ngồi lên cái ngai vàng đó rồi bỏ chạy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận