Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 430: Cơn giận của Hành Thái


Chương 430: Cơn giận của Hành Thái





Cùng lúc đó, hai người mà Tần Thọ nhìn thấy cũng đã thấy rõ ràng, đúng là hai người Kim Giác và Ngân Giác.

Kim Giác cầm hồ lô Tử Kim Hồng trong tay, nhìn thấy Tần Thọ chạy tới, cười nói:

-Ngân Linh, ngươi xem, con thỏ kia chạy tới kìa! Lần trước hắn ghét bỏ chúng ta, còn dám chạy đến chỗ chúng ta sao? Xem ta bắt hắn này.

Ngân Giác cười ha ha nói:

-Đúng là đạo lý này, bây giờ hắn nhất định không phòng bị, chúng ta mở hồ lô, gọi tên của hắn, ha ha...

Kim Giác cũng cười, sau đó hai người gỡ Tử Kim Hồng hồ lô ra, hướng về phía Tần Thọ, hô to.

Kết quả là con thỏ bỗng nhiên xoay nhìn chạy về phía hai người hỏi:

-Kim Giác, Ngân Giác các ngươi có biết ba người kia không?

Kim Giác theo bản năng nói:

-Nhảm nhí, Khuê Mộc Lang, Đấu Mộc Trĩ, Tỉnh Mộc Ngạn...

-Ai?

Nghe được lời của Kim Giác, Khuê Mộc Lang, Đấu Mộc Trĩ và Tỉnh Mộc Ngạn còn tưởng rằng đồng bọn của con thỏ đang trốn ở đâu đây, theo bản năng hỏi:

-Ai?

Sau đó chợt nghe ba tiếng kinh hô vang lên, ba tên vèo vèo vèo chui vào trong Tử Kim Hồng hồ lô.

Kim Giác và Ngân Giác nhất thời trợn tròn mắt, choáng váng, đứng tại chỗ hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Tần Thọ thấy vậy, cười ha ha một tiếng:

-Đa tạ hai vị đạo hữu tương trợ, hôm khác ta chắc chắn sẽ đến nhà nói lời cảm tạ.

Vừa nói chuyện, Tần Thọ vừa xoay người bỏ chạy.

Lúc này, Kim Giác và Ngân Giác mới phục hồi tinh thần...

Ngân Giác hỏi một câu:

-Đại ca, phích hồ lô vẫn chưa đậy lại.

-Đậy ông nội ngươi! Mau thả người ra!

Kim Giác phục hồi tinh thần, lật ngược hồ lô vỗ ba cái.

Bụp, bụp, bụp!

Ba con yêu quái xui xẻo Khuê Mộc Lang, Đấu Mộc Trĩ và Tỉnh Mộc Ngạn rớt ra ngoài, ba tên vừa ra tới liền túm lấy áo của Kim Giác và Ngân Giác muốn mắng mấy câu, kết quả vừa nhìn thấy là hai người này, sự nóng nảy của ba người lập tức bị đè ép lại.

Tuy rằng ba người kiêu ngạo, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một trong Nhị Thập Bát Tú, vô số tinh tú, cũng chẳng qua là con trùm nhỏ trong các tinh tú, trên bọn họ có Tứ Tượng Thần Thú, còn có mấy đại đế đang trấn áp, làm sao có thể so sánh với đồng tử của thánh nhân?

Cho dù là thời kỳ hoàng kim của ba người, khi đặt vào thời kỳ phong thần, kẻ nào không muốn sống dám tỏ vẻ với đồng tử của thánh nhân?

Cho nên, ba người lập tức kinh sợ, nghẹn một bụng tức, đột nhiên quay đầu hét lớn một tiếng:

-Con thỏ! Đứng lại!

Tuy nhiên, con thỏ đã vọt vào trong Ngự Hoa Viên trước.

Ba người hét lớn một tiếng, sau đó cũng vọt vào theo.

Chờ ba người đi rồi, Kim Giác và Ngân Giác liếc nhau, cười toe toét, nhanh chóng cất Tử Kim Hồng hồ lô đi rồi nhanh chân bỏ chạy, về tới Đâu Suất Cung, đóng cửa lại, nói thầm:

-Đây có xem như là gây tai họa không?

Sau đó hai người theo bản năng lắc đầu, nói thầm:

-Chúng ta cái gì cũng không biết, thắp hương, ngủ!

Ngoài cửa lớn, ba người nhìn thấy cửa Đâu Suất Cung đóng chặt, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, khom người hành lễ, không nói gì cả, lập tức xoay người rời khỏi.

Ba người này, một người là Bạch Anh có đôi chân dài, một người là Nhiễu Đằng có vóc dáng thấp, một người là Bạch Văn có bộ dáng như một con hổ.

Bạch Văn nói:

-Tương Vô đại ca đầu thai rồi.

Nghe lời nói này, sắc mặt của Bạch Anh nhất thời mờ mịt.

Nhiễu Đằng thấy vậy, gãi đầu nói:

-Bạch Anh đại tỷ, tỷ không cần phải thương tâm khổ sở, không phải Xích Cước đại tiên đã xem giúp huynh ấy là sẽ vượt qua sao? Đây là huynh ấy phá kén thành điệp, sau khi hạ giới có cơ duyên lớn chờ huynh ấy.

Lúc này sắc mặt của Bạch Anh mới tốt hơn một chút, chua xót nói:

-Cho dù nói thế nào, chung quy cũng là hắn vì giúp chúng ta nên mới đi mạo hiểm. Số mệnh, luôn luôn có biến cố...

Nhiễu Đằng nói:

-Cho nên nắm bắt số mệnh càng sớm, biến cố càng nhỏ. Đại ca Tương Vô coi như là người quyết đoán.

Bạch Anh khẽ lắc đầu, không nói chuyện, sự chua xót đó cũng chỉ có chính nàng mới hiểu, Tương Vô có cơ duyên, mà con thỏ cũng có tử kiếp. Hai người chỉ được chọn một, bọn họ chỉ có thể chọn giúp người thứ hai.

Đáng tiếc, sự hy sinh của Tương Vô không thể làm cho con thỏ chạy trốn trước một bước, cuối cùng vẫn phải dựa vào sự giúp đỡ của Kim Giác và Ngân Giác mới tránh được một kiếp.

Nhưng kiếp số phía sau nên làm sao bây giờ?

-Bạch Anh đại tỷ, đừng nghĩ nữa. Chúng ta đều là tiểu thần, bây giờ đế vương đánh nhau, chúng ta cũng không thể giúp được gì nhiều. Còn lại, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho hắn... Ừm, về sau còn có thể đốt nén hương cho hắn. - Bạch Văn nói.

Kết quả lời này vừa nói ra, hai mắt của hắn ta lập tức trừng lớn…

-Con thỏ, ngươi đứng lại! - Khuê Mộc Lang hét.

Thế nhưng con thỏ kia càng chạy nhanh hơn.

Khuê Mộc Lang giận dữ, đang muốn xông lên, bỗng nhiên phía trước có một tiểu thụ chặn ba người lại, tiểu thụ run run thân thể, sự run rẩy kỳ lạ đó giống như một loại ngôn ngữ, ba người lại có thể hiểu được, hắn ta đang hỏi:

-Các ngươi truy đuổi con thỏ làm gì?

Khuê Mộc Lang tức giận nói:

-Tránh ra! Thần tiên phá án, bắt con thỏ vào tù! Người chặn...

Không đợi Khuê Mộc Lang nói xong, chỉ thấy tiểu thụ đột nhiên ngừng run rẩy, sau đó chậm rãi run lên ba cái, giống như đang hỏi:

-Ngươi nói cái gì?

-Nghe không hiểu sao? Bắt con thỏ bỏ tù! - Đấu Mộc Trĩ nói.

Nghe nói như thế, Tần Thọ không chạy nữa, vội vàng quay đầu lại kêu lên:

-Hành Thái, chạy mau! Ba người bọn họ là người xấu!

Nghe thấy Tần Thọ kêu lên như vậy, Tiểu Thụ nghiêng nghiêng thân cây, thay đổi góc độ nhìn ba người Đấu Mộc Trĩ, Khuê Mộc Lang và Tỉnh Mộc Ngạn, không đợi ba người phản ứng lại thì bỗng nhiên tiểu thụ biến lớn, trong chớp mắt hóa thành một cây đại thụ vươn lên trời. So với phép biến lớn của Đấu Mộc Trĩ còn lớn hơn gấp mười lần.

Đấu Mộc Trĩ, Khuê Mộc Lang và Tỉnh Mộc Ngạn ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, chỉ thấy một bàn chân to đang rơi xuống.

Đùng!

Một tiếng nổ lớn, khói bụi ngút trời.

Sau đó Tần Thọ liền nhìn thấy Hành Thái giống như điên rồi, xoay cành cây như Phong Hỏa Luân đạp vào trong khói bụi dưới chân.

Vừa mới bắt đầu có thể nghe thấy tiếng rống giận của Khuê Mộc Lang:

-Ngươi dám tập kích thần tiên?

Vài giây sau đó...

Đao của Khuê Mộc Lang rơi xuống trước mặt Tần Thọ, cắm trên mặt đất, chuôi đao đã biến mất...

-Ngươi thực sự nghĩ bọn ta dễ bắt nạt sao? - Tỉnh Mộc Ngạn gầm lên.

Sau đó một thứ gì đó bay tới, keng một tiếng cắm trước mắt Tần Thọ.

Đây rõ ràng là kiếm của Tỉnh Mộc Ngạn.

Trên thân thanh kiếm đều gồ ghề, lồi lõm như thể nó bị một cái búa đập vào ...

-Cái cây ngu ngốc, ngươi cho rằng ta dễ bị bắt nạt thế sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận