Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 576: Cầu Nại Hà




Chương 576: Cầu Nại Hà





Khôi Tam gật gật đầu:

-Ừm!

Tần Thọ trầm mặc một hồi, âm thầm nói thêm: "Đây cũng là con trai ruột?"

Sau đó Tần Thọ lại hỏi:

-Vậy thì ngươi đang làm cái gì?

Khôi Tam tội nghiệp nói:

-Nhớ đại ca với nhị ca.

Tần Thọ duỗi duỗi tay, nhận ra mặc dù cả hai đều đang ngồi, nhưng với chiều cao của hắn chỉ với tới lưng eo đối phương, vậy nên hợp tình hợp lý nói:

-Ngươi có thể cúi đầu xuống không.

Khôi Tam cúi đầu.

Tần Thọ vươn tay vỗ vỗ đầu của Khôi Tam nói:

-Ngoan, đại ca với nhị ca ngươi thông minh hơn ngươi, đến ngươi còn có thể sống lâu như vậy, bọn hắn hẳn là không sao.

Nói xong câu này, Tần Thọ không nhịn được thấy buồn cười, cảm thấy lời mình nói thật vô lý. Cho dù ba tên ngốc có chỉ số thông minh cao, nhưng so với người bình thường bọn họ vẫn chỉ là một tên ngốc... có thể chênh lệch lớn đến đâu? Vì thế ngay bản thân hắn cũng không tin.

Nhưng mà Khôi Tam lại suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:

-Con thỏ, ngươi nói đúng! Đại ca và nhị ca thông minh hơn ta rất nhiều, hẳn là không sao.

Nói xong Khôi Tam hớn hở ôm lấy con Thỏ nói:

-Con thỏ, ta đói rồi.

Trên trán Tần Thọ nổi lên một đám vạch đen, thật lâu mới nặn ra một nụ cười nói:

-Chỗ ta vẫn còn một chút đồ ăn, ngươi đem về phòng ăn lén lút mà ăn, đừng để cho Trinh Anh các nàng thấy được, nếu không sẽ bị bọn họ cướp mất.

Sau đó, Tần Thọ lấy ra một cái màn thầu đưa cho Khôi Tam.

Khôi Tam coi nó như bảo bối mà cất vào trong túi, rồi cảnh giác nhìn xung quanh khi chắc chắn rằng Lý Trinh Anh các nàng không có ở đó, cười hì hì với Tần Thọ quay người đẩy cửa sổ vào phòng mình, lúc đóng cửa còn nói:

-Cảm ơn!

Tần Thọ thấy vậy liền mếu máo mà lẩm bẩm:

-Sớm biết phải phí nhiều lời như vậy thì sớm bán hắn đi còn có thể kiếm được chút ít.

Nói xong, Tần Thọ ôm lấy vai ngắm nhìn bầu trời, muốn trong đêm đen thấy được mặt trăng, thấy cung trăng, hoặc là... Hằng Nga.

Nhưng mà âm phủ chính là âm phủ, âm phủ không có mặt trăng, cái gì cũng không có, chỉ có đêm tối...

Khi Tần Thọ ngắm nhìn hồi lâu rồi thở dài thì dưới lầu lại truyền tới tiếng xiềng xích va đập vào nhau leng keng.

Tần Thọ tò mò nhìn xuống, chỉ thấy hai hồn ma, chân đeo xiềng xích gian nan bước tới. Phía sau có hai tên lính quỷ vừa đi vừa không ngừng dùng đầu nhọn của cây thương chĩa vào lưng bọn họ, quát:

-Đi nhanh lên! Thời gian không còn nhiều nữa.

Cứ như vậy, hai hồn ma cố gắng lết nhanh về phía trước trong đau đớn.

Ngay khi Tần Thọ còn đang nghi hoặc, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người.

-Ngươi biết bọn họ sẽ làm gì không?

Tần Thọ quay đầu lại, thấy người bên cạnh vậy mà lại là Thôi Giác.

Tần Thọ cau mày đáp:

-Ngươi... không muốn sống sao?

Thôi Giác thoải mái cười nói:

-Ta chỉ là phán quan của Âm Luật Ty, mỗi tháng một cuộc điều tra nhỏ, mỗi năm một cuộc lớn, tra nửa tháng... mặc dù ta bận rộn, nhưng thật sự không có nhiều việc rơi vào tay ta. Con thỏ, ngươi biết những hồn ma kia sẽ đi đâu không?

Tần Thọ lắc đầu.

Thôi Giác nâng tay chỉ về phương xa nói:

-Nhìn bên đó đi, bên đó là sông Vong Xuyên, trên sông Vong Xuyên có cầu Nại Hà. Những con ma này đã được xét xử, đi qua cầu Nại Hà… khi qua cầu Nại Hà, nên xuống sông Vong Xuyên thì xuống sông Vong Xuyên, nên xuống địa ngục thì phải xuống địa ngục, được đầu thai thì sẽ đi đầu thai.

Nói xong Thôi Giác ngáp một cái:

-Ôi chao, suýt nữa thì quên mất, ta vẫn còn việc chưa giải quyết xong. Con thỏ, ta đi trước. Không có việc gì có thể đến chỗ ta chơi.

Thôi Giác nói xong cũng không đợi Tần Thọ đáp lại trực tiếp bay đi, hóa thành một luồng ánh sáng rồi biến mất trong đêm đen.

Tần Thọ mấp máy môi, mặc dù cảm thấy con hàng Thôi Giác này tới không bình thường, nhưng lời Thôi Giác nói đã đánh thức sự tò mò của hắn. Sông Vong Xuyên? Cầu Nại Hà? Đây đều là những cái tên mà kiếp trước hắn nghe qua vô số lần, người nhắc đến hai cái tên này nhiều nhất chính là Tần lão.

Lúc này tất cả sự tò mò trong lòng Thần Thọ đều bị khơi dậy, dù sao cũng không ngủ được, Tần Thọ liền nhảy khỏi mái hiên lẻn vào trong đám hồn ma, chậm rãi đi theo chúng. Hắn muốn trải nghiệm cảm giác của sông Vong Xuyên và cầu Nại Hà.

Cùng lúc đó, Thôi Giác cũng không đi xa mà là trốn ở một góc tối gần đó, thấy lời của mình thật sự khiến Tần Thọ lẻn vào trong đám hồn ma, mới quay người cười thỏa mãn rồi bay đi.

Cổ nhân nói, cầu Nại Hà trên sông Vong Xuyên, đường Hoàng Tuyền bên cầu Nại Hà, người không về trên đường Hoàng Tuyền, người không về nhìn cầu Nại Hà: Tiếc là không làm gì được, đi rồi là không thể quay lại.

Lúc này, trên cầu Nại Hà, Thôi Giác xuất hiện đến bên cạnh một bà lão, thấp giọng nói gì đó, bà lão cười khúc khích cúi đầu nói:

-Phán quan, ngài cứ yên tâm. Nếu đã qua cầu Nại Hà thì nhất định phải uống canh Mạnh Bà.

Nghe vậy Thôi Giác vui vẻ cười, trong lòng cười lạnh một tiếng:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi còn muốn đưa bản phán quan đi cáo trạng với Thiên Đình sao? Sau hôm nay, sợ rằng đường lên Thiên Đình đi như thế nào ngươi còn không nhớ.

Nói rồi Thôi Giác trốn vào một góc bên kia cầu Nại Hà mà quan sát.

Không lâu sau, có một đám hồn ma đến bên cầu Nại Hà.

Thôi Giác nhướng lên nhìn vào trong đám người, thật sự nhìn thấy một đôi tai dài thò ra, vô thức nhếch miệng cười nói:

-Con thỏ chết tiệt, chờ ngươi uống xong bát canh Mạnh Bà này...

Thôi Giác nheo mắt, không nói thêm gì.

Cùng lúc này Tần Thọ theo đoàn linh hồn lảo đảo đi đến cầu Nại Hà.

Hắn thấy những bóng ma vô hồn xếp hàng trước mặt, không khí âm u của lũ quỷ, chán nản nhìn xuống sông Vong Xuyên, chỉ thấy nước sông đục ngầu có màu đỏ vàng, như máu loãng biến thành bùn nhão, quằn quại giống như có vô số rắn rết đang trườn bò bên trong, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ớn lạnh, Tần Thọ nhìn thấy một con rắn trườn ra khỏi đống bùn, há to miệng muốn tấn công hắn.

Trong nháy mắt, Tần Thọ gần như là phản xạ có điều kiện, lấy ra một cái nồi đen lớn, châm lửa, một tay cầm ớt một tay cầm muối, trợn to hai mắt nhìn con rắn, con rắn vậy mà bị hắn dọa sợ, đột nhiên quay mình lẩn vào trong đám bùn, không ngoi lên nữa.

Đối với chuyện này, Tần Thọ rất lấy làm tiếc mà lẩm bẩm:

-Khá lắm!

Ở trong dòng Vong Xuyên, trừ loài rắn rết, Tần Thọ thấy nhiều hơn không phải là những oan ồn hung tợn trong truyền thuyết mà là những gương mặt đáng thương đang chờ đợi trong đau khổ.

Tần Thọ nhìn vào một đôi mắt đang chờ mong, giống như chính hắn ở trong đó, trong lòng có chút chua xót.

Lúc này Tần Thọ thấy một cô gái đi lên cầu Nại Hà.



Bạn cần đăng nhập để bình luận