Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 464: Thế gian loạn rồi (2)



Chương 464: Thế gian loạn rồi (2)





Thổ Địa cũng chỉ vì cảm nhận được sự tồn tại của Nhật Dạ Du Thần, nên mới ra xem thế nào, ai ngờ lại gặp phải tên hung thần ác ôn này, nhưng cũng gắng nở nụ cười mà nói:

-Thượng tiên, ngài có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, nếu biết tiểu nhân nhất định sẽ trả lời rõ ràng.

Tần Thọ chỉ lên trời mà nói:

-Trên quãng đường ta tới đây, tại sao nơi nào cũng đang đánh nhau? Còn nữa, các Thổ Địa và Sơn Thần nơi đây ta đều không thấy một ai cả, có chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thổ Địa đau khổ mà trả lời:

-Thượng tiên, ngài có điều không biết. Ba trăm năm trước, sau một trận náo loạn trên Thiên Đình, Thiên Môn đã bị đóng lại, Địa Thiên Giới này cũng bình yên được hai trăm năm, nhưng một trăm năm gần đây, có tin đồn rằng, Thiên Đình đã bị đánh đổ, các thiên thần đều chết hết, thiên địa này không còn chủ nhân nữa nên giữa thiên địa này cũng có chút hỗn loạn.

-Ngài cũng biết, trước đây khi Ngọc Đế còn tại vị, có nhiều thủ đoạn khắc nghiệt, phàm là những ai không tuân thủ luật lệ thì Thiên Đình sẽ trực tiếp phái thiên binh thiên tướng xuống trừng phạt, chó gà không tha!

-Địa Thiên Giới lúc đó có rất ít cuộc chiến, dù đánh cũng đánh rõ ràng.

-Hiện tại không có Thiên Đình trấn áp, những thù hận bị chèn ép sau bao nhiêu năm nay đều được bộc phát ra, rồi tàn sát lẫn nhau, không dứt còn chưa tính.

-Ba năm trước, có một con đại yêu quái tên là Yêu Tam Thiên leo lên đỉnh núi của Tam Giới mà hét to, thiên Đình đã sụp đổ rồi, núi lớn trấn áp chúng sinh đã không còn nữa, tất cả mọi người đều được giải phóng, tự do rồi. Sau đó, hắn giết chết một vị thần ngay tại chỗ.

Máu của thiên thần đã nhuộm đỏ hết cả đỉnh Tam Giới Sơn, ba năm cũng chưa khô cạn!

Có người nói vị thiên thần đó đã chết thật rồi.

Cũng có người nói vị thiên thần đó đã trọng sinh trên Phong Thần Bảng ở Thiên Đình, nhưng ai mà biết được?

Tất cả mọi đều biết được rằng, tới ngày hôm nay, Yêu Tam Thiên giờ vẫn còn sống sờ sờ ra đó, mà có tới tám vị thiên thần đã chết trong tay hắn.

Với tính có thù tất báo của Thiên Đình, nhưng cho tới giờ vẫn không có chút động tĩnh nào cả.

Có điều khi đó, người tin lời của hắn ta không nhiều, nhưng sau đó cũng có một số người tin lời của hắn, hắn ta đã tập hợp được một đám yêu ma quỷ quái để tàn sát thiên thần ở mọi nơi, ngay cả tới Thổ Địa, Sơn Thần, Thủy Thần như chúng ta đây cũng không chịu buông tha.

Có rất nhiều người vì bảo vệ chính mình đều đã bỏ chạy hết cả rồi... Giờ đây, những Thổ Địa và Sơn Thần có thể cố thủ bản thổ cũng chẳng còn có mấy người.

Tần Thọ nghe tới đây, cũng phải giật mình một cái, hắn ta cho rằng Địa Tiên Giới mà hắn suy đoán đã đủ hỗn loạn rồi, nhưng không ngờ Địa Tiên Giới hiện tại còn hỗn loạn hơn nhiều.

Hơn nữa,Tần Thọ có thể cảm giác được, cục diện hỗn loạn của Địa Tiên Giới hiện tại, rõ ràng là do con yêu quái Yêu Tam Thiên này bày trò ra, cố ý đảo loạn thế cục của Địa Tiên Giới.

Tần Thọ theo bản năng hỏi:

-Đây rõ ràng là có người ở phía sau chỉ huy gây rối, mọi người không nhận thấy được sao?

-Nhận thấy được thì sao? Tuy Yêu Tam Thiên thực sự là người cầm đầu gây rối, nhưng hắn cũng dùng hành động để chứng minh rằng Thiên Đình đã bị sụp đổ, bởi vì đôi tay của hắn ta đã nhuộm máu thiên thần, nhưng vẫn còn sống tới giờ.

Có rất nhiều yêu vương đang theo dõi hắn ta, chỉ cần hắn chưa chết, bọn họ liền tin rằng Thiên Đình đã sụp đổ thật rồi.

-Với lại mấy năm nay, bắt đầu càng ngày càng có nhiều yêu vương xé mặt nạ, phóng thích dã tâm của mình, chiếm núi xưng vương, giết người cướp của, tương tàn thảo phạt lẫn nhau, săn giết thiên thần, cướp đoạt địa bàn.

-Nếu như nói lúc đó do một tay ai đó cố ý khơi dậy chiến loạn, vậy thì hiện tại chính là có một nhóm người thừa cơ hội đánh chiếm phân chia quyền thống trị thiên hạ. Vào lúc này, ai là người khơi dậy đã không còn quan trọng nữa... - Thổ Địa lại nhìn thấu hết mọi chuyện, phân tích rõ ràng.

Tần Thọ cũng líu lưỡi không nói nên lời, trước mắt sợ rằng Địa Tiên Giới đã hỗn loạn đến không thể tưởng tượng được nữa, sau này, vẫn là nên thận trọng một chút mới tốt, thận trọng mới sống lâu được.

Tần Thọ lại hỏi:

-Người cho ta một lời chuẩn xác đi, thế giới này loạn đến mức độ nào rồi?

Thổ Địa thấp giọng nói:

-Loạn đến nỗi người không phải người, quỷ không ra quỷ, ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ biết được, rốt cuộc tu sĩ đứng trước mặt ngươi có phải người của yêu quái hay không, mà yêu quái ngươi muốn giết có phải là đang thủ hộ sinh linh của một tòa thành không...

Tần Thọ im lặng.

Cáo biệt Thổ Địa, Tần Thọ càng kiên định hơn việc nhanh chóng nâng cao tu vi của mình, đồng thời muốn sớm hội ngộ với Tôn Ngộ Không.

Tự nâng cao mình, nếu có lúc bản lĩnh không đủ dùng, vậy thì tìm chỗ dựa vững chắc, đây là con đường Tần Thọ chọn.

Mới đi không bao lâu, Tần Thọ đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm nói:

-Hình như không đúng lắm, Kim Đâu Sơn... Kim Đâu Động... Kim... cái con mẹ nó bị lừa rồi!

Tần Thọ đưa tay vỗ đầu, thầm chửi mắng một câu.

Tần Thọ hiểu rất rõ, hắn bây giờ sợ nhất là cái loại dã yêu quái đần độn chỉ biết hi hi ha ha, cái gì cũng không hiểu, nhưng thực lực cường đại, không sợ nhất chính là những tên trên Thiên Đình biết gốc gác của hắn.

Nếu như Tần Thọ nhớ không lầm, bên trong Kim Đâu Động chính là Thanh Ngưu mà Thái Thượng Lão Quân cưỡi.

Sở dĩ Tần Thọ khẳng định như vậy, một là hắn bỏ chạy quá dễ dàng. Hai là, thú cưỡi Thanh Ngưu của Thái Thượng Lão Quân còn được xưng Kim Tự tướng quân, gọi là Tự, cũng xưng là Kim Đâu tướng quân!

Cứ như vậy mà tính, mọi thứ đều trùng hợp, một trăm phần trăm là con trâu đó!

Nhưng mà Tần Thọ không muốn quay lại đi tìm tên Thanh Ngưu đó, một là không quen biết, hai là không có thời gian.

Trong lòng Tần Thọ có một suy nghĩ, sớm thả Tôn Ngộ Không từ dưới Ngũ Hành Sơn ra rồi tính tiếp.

Điên cuồng chạy một đường, trước mắt thấy được có thêm một ngọn núi lớn giống như năm ngón tay tạo thành!

Ngọn núi cao ngất chín tầng mây, đâm thẳng đến trời xanh, nhưng mà ngọn núi đó thực sự rất kỳ lạ, trên núi trơ trụi, ngay cả một cái cây cũng không có, chứ đừng nói là có thú rừng.

Cùng lúc đó, dưới núi Ngũ Chỉ Sơn.

Một lão đầu gầy trơ mang theo túi chật vật leo qua một khối đá lớn, đi đến một góc khuất.

Nơi này, quanh năm cũng không nhìn thấy mặt trời, chung quanh đều là rêu xanh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được gì.

Nhưng nếu nhìn tỉ mỉ, có thể nhìn thấy một cái đầu khỉ bị chôn vùi trong rêu này!

Bạn cần đăng nhập để bình luận