Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 834: Thâu Thiên Hoán Nhật


Chương 834: Thâu Thiên Hoán Nhật





Cánh tay của Tần Thọ lập tức bị một quyền của Trương Vệ Vũ đánh đến vặn vẹo, Tần Thọ đau đến nhe răng nhảy tưng tưng trên đất, có điều “Bát Cửu Huyền Công” không chỉ có thể làm tăng lên sức mạnh của thân thể mà còn có thể làm tăng thêm khả năng tự chữa. Cho nên sau khi hắn vẫy vẫy tay, thì cánh tay lại khôi phục lại.

Trương Vệ Vũ nhìn thấy thì nhíu mày nói:

-Con thỏ, xem ra là ta coi thường người rồi. Bỏ đi, chiến đấu hôm nay cũng nên kết thúc. Con thỏ, mười sáu quyền ta đánh ra bây giờ, ta cũng không thu lại được tay, cái này chính là một tẩy lễ mưa to gió lớn. Ta vốn định cho ngươi toàn thây để nướng ăn. Nhưng mà bây giờ xem ta, ta chỉ có thể đánh ngươi thành thịt nát.

Tần Thọ nghe nói như thế, sắc mặt lập tức biến thành màu đen… Hắn thề, đã lớn như vậy rồi, đã xem qua vô số phim điện ảnh, gặp qua rất nhiều người xấu. Bọn họ đều nói giữ cho đối phương toàn thây, nhưng mà những cái đó đều là người xấu giả vờ mạnh mà thôi. Duy chỉ có lần này, Tần Thọ lại có loại cảm giác bị vũ nhục.

Không đợi Tần Thọ tỏ thái độ, Trương Vệ Vũ đã lao đến lần nữa, đồng thời rống lớn một tiếng:

-Long Phượng thập bát thức.

Nhất thời Long gầm Phượng gáy, sức mạnh cuồng bạo quét sạch thiên địa, Trùng Bát thân bất do kỷ bị thổi bay ra ngoài, đừng nói là hỗ trợ, đến tới gần cũng là khó có thể.

Tần Thọ nhìn thấy trong lòng run lên, hắn biết rốt cuộc đối phương cũng đã nhìn thấu vở kịch của hắn, muốn lắc lư đối phương thả chậm tiết tấu, trợ giúp mình luyện công đã là không thể nào.

Thái độ của đối phương đã tỏ rõ là lần này chính là mười sáu quyền cùng đánh tới! Hơn nữa mười sáu quyền này chính là hắn cũng không có cách nào khống chế được, một khi đánh ra, mười sáu quyền là cùng đánh đến, đánh xong mới thôi!

Tần Thọ đoán chừng, nếu như mười sáu quyền này đều trúng, thì hắn sẽ bị đánh thành máu thịt bay đầy trời… chết tại chỗ.

-Con thỏ…

Lò Bát Quái vừa muốn nói hỗ trợ, nhưng mà tốc độ của Trương Vệ Vũ quá nhanh, đã giết tới trước mặt rồi!

Hơn nữa lần này Trương Vệ Vũ đã để ý, không đợi Lò Bát Quái động đậy, phần gáy của Trương Vệ Vũ đột nhiên có một con đại mãng xà màu xanh nhô ra, cái đuôi quấn lấy Lò Bát Quái, cưỡng ép đánh Lò Bát Quái bay ra ngoài!

Triệt để đánh gãy thủ đoạn bảo mạng của Tần Thọ!

Trương Vệ Vũ cũng không nói gì, nắm đấm như là mưa to đánh về phía Tần Thọ!

Thấy cảnh này, Lò Bát Quái và Trùng Bát lo lắng la lên:

-Con thỏ!

Nhưng mà trả lời bọn họ lại là một tiếng cực kỳ thoải mái kêu lên:

-Mười tám thức xoa bóp!

Sau đó khí thế cuồng bạo đầy trời kia biến mất trong nháy mắt, quái vật Long Phượng trên người Trương Vệ Vũ oanh một tiếng rồi nổ tung, ánh sáng che khuất ánh mắt hai người, khiến cho hai người không nhìn thấy thứ gì.

Chỉ là lờ mờ nghe được có người đang thoải mái hô hào:

-Dùng sức, dùng sức hơn chút nữa… bên trên… a, dễ chịu!

Đến lúc ánh sáng chuyển hướng ảm đạm, sau khi thị lực hai người khôi phục, thì ngạc nhiên nhìn thấy con thỏ đang nằm sấp trong không trung, Trương Vệ Vũ thì đứng ở bên cạnh con thỏ, thủ pháp vô cùng thành thạo đang lốp bốp gõ lên lưng con thỏ, con thỏ thì thoải mái rên rỉ không ngừng…

-Chuyện gì vậy?

Vẻ mặt của Trùng Bát và Lò Bát Quái đều mơ hồ nhìn tình cảnh trước mắt.

Không chỉ có bọn họ, Trương Vệ Vũ lúc này cũng lấy lại tinh thần, đột nhiên nhảy ra, cả giận nói:

-Xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Thọ lắc lắc bả vai nói:

-Dễ chịu…

Sau đó hắn vung ra một viên hồng linh tinh cho Trương Vệ Vũ nói:

-Đây là tiền boa, nhận đi.

Trương Vệ Vũ tiếp lấy hồng linh tinh theo bản năng, sau đó thì lấy lại tinh thần, bóp chặt hồng linh tinh, gầm thét lên với Tần Thọ:

-Ngươi đã làm gì với ta rồi? Ăn một chiêu Long Phượng thập bát thức… ách?

Sau khi Trương Vệ Vũ hô xong, vẻ mặt hắn mơ hồ nhìn thân thể của mình, ở trong ký ức, cơ bắp phản xạ có điều kiện, chủ động vươn hai cánh tay ấn, chùy, ép, lăn, vò, đập… Một bộ thủ pháp đấm bóp tiêu chuẩn cứ như vậy xuất ra! Trương Vệ Vũ khóc nức nở nói:

-Đây… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại quên mất cách dùng phép thuật, sao trong đầu ta đều là cái quỷ gì vậy?

Tần Thọ lập tức nói:

-Đừng khóc, đừng khóc… đại lão gia như ngươi khóc cái gì? Theo ta thấy, ngươi nhìn một chút thủ pháp này đi, vẫn rất thành thạo mà! Giống nhau như đúc với chiêu thức vừa rồi! Hay là ta nằm xuống, ngươi lại ấn ấn cho ta?

Trương Vệ Vũ nghe nói như thế, hoàn toàn tức giận, xông lên nắm lấy lông trước ngực Tần Thọ, kêu lên:

-Long Linh và Phượng Linh của ta đâu? Long Phượng thập bát thức của ta đâu? Phép thuật của ta đâu?

Một khắc sau hai đạo ma linh dâng lên sau lưng Tần Thọ, chính là ma linh Long Phượng của Trương Vệ Vũ!

Vẻ mặt Trương Vệ Vũ không thể tượng tượng nổi nói:

-Đây… sao có thể?

Tần Thọ lắc lắc cánh tay nói:

-Sao lại không có thể? Người bình thường còn có điểm giới hạn thì sao bọn hắn lại không có? Đã nói là 9 giờ tới 5 giờ là được về, ngươi lại ngày nào cũng bắt bọn hắn tăng ca, lại còn không có tăng lương, mà còn có thể không bàn phản bội với chạy trốn à? Bây giờ bọn họ là thủ hạ của ta, sao hả? Có muốn thử một chút khoái cảm của Long Lượng thập bát thức không?

Những lời nói phía trước của Tần Thọ, Trương Vệ Vũ coi như là Tần Thọ đang đánh rắm, dù sao hắn nghe cũng không hiểu.

Nhưng mà câu nói kế tiếp thì hắn hiểu, cũng đánh thức chính mình, biết con thỏ trước mắt này quái dị, hơn nữa phép thuật đều đã quên rồi, nếu tiếp tục đánh nữa thì chính là tự mình xui xẻo.

Trương Vệ Vũ cũng dứt khoát, quay người nhanh chân chạy, vừa chạy vừa hô:

-Con thỏ, hôm nay ta có chút không thoải mái, ngày khác tái chiến!

Tần Thọ nhìn bóng lưng của Trương Vệ Vũ đi xa, chẹp chẹp miệng nói:

-Coi như là ngươi chạy nhanh.

Lúc này Lò Bát Quái bu lại, hỏi:

-Con thỏ, cứ thả hắn đi như vậy à?

Tần Thọ liếc Lò Bát Quái nói:

-Nếu không thì ngươi đi đuổi theo kéo hắn trở về?

Lò Bát Quái lập tức ngửa đầu lên nhìn trời nói:

-Khí trời hôm nay khá tốt!

Kết quả phát hiện, bốn phía đều không có thời tiết, mà chỉ là một mảnh vỡ vụn và tinh không băng lãnh!


Bạn cần đăng nhập để bình luận