Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 856: Chỗ này có mặt trăng (2)



Chương 856: Chỗ này có mặt trăng (2)





Lão đầu ha ha một tiếng, cười nói:

-Vậy thì được thôi, ta nói thêm câu nữa, đây là kính đen, nhưng mà ta cũng không cho nó là kính đen, ngược lại, ta lại cho rằng đây là một cái vườn trồng trọt.

Tần Thọ hoàn toàn mơ hồ, đầu xoay xoay, chuyển vài vòng tại chỗ rồi khóc nức nở nói:

-Tiền bối, đại gia, gai gia được chưa? Ngài có thể nói rõ ràng một lần duy nhất không?

Nhưng mà lão đầu lại vung tay lên nói:

-Đi thôi, rời đi sớm một chút. Càng nói ngươi nghe càng không hiểu, vấn đề cũng càng nhiều. Nếu như ngươi thật sự muốn biết vậy thì tự mình xem đi.

Tần Thọ nhìn thấy lão đầu không nói gì nữa, trong lòng cũng bất đắc dĩ, có điều vẫn hỏi một câu:

-Tiền bối, ta nên gọi ngài như thế nào?

Lão đầu thản nhiên nói:

-Gọi là tiền bối đi, ngươi muốn biết thì ta đã nói rồi, đi nhanh đi, ta còn phải sửa giày nữa.

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Ta vẫn còn cái gì nghe cũng không hiểu, ngài cứ để cho ta đi như vậy sao?

Lúc này mèo béo liền nói:

-Tiền bối, dựa theo ý của ngài, vậy thì bên trên thế giới này còn có một ta khác nữa à? Loại hoàn toàn tương phản với ta, chính là đặc biệt chịu khó, rất gầy, dáng, thân thể như cây gậy?

Lão đầu nói:

-Có lẽ có, cũng có lẽ không có. Thiên địa này vô cùng mênh mông, có vố số thế giới kết nối với nhau, ai cũng không dám nói thăm dò được toàn bộ thế giới. Cho nên, có lẽ có một ngươi khác, nhưng mà ngươi có thể nhìn thấy hay không thì phải xem vận khí của ngươi.

Tần Thọ nghe đến đây, con mắt bỗng nhiên sáng lên nói:

-Thế giới này có mặt trăng không?

Lão đầu nói:

-Có.

Tần Thọ lập tức vui mừng, thế giới bên ngoài còn chưa tìm được mặt trăng thì hắn có thể ở chõ này giải tình tương tư!

Thế là Tần Thọ cũng không ngồi yên nữa, liền vội vàng đứng lên nói:

-Đa tạ tiền bối giáp đáp nghi vấn, có thời gian về Địa Phủ thì gọi ta. Gần đây Mạnh Bà và tỷ tỷ của ta còn ở cùng nhau đó!

Tần Thọ nói xong cũng đi, lão đầu sững sờ, bỗng nhiên kêu lên:

-Chờ một chút, Mạnh Bà và tỷ tỷ của ngươi ở cùng chỗ? Tỷ tỷ ngươi là ai vậy?

Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:

-Phương Nhã, có thể ngài không biết, lúc về giới thiệu cho các ngươi với nhau.

Sau khi lão đầu nghe được cái tên này, ánh mắt lão đầu trong nháy mắt liền ngốc, sau đó phất phất tay:

-Đi thôi, đi thôi…

-Bái bai.

Tần Thọ nói xong, lập tức xông ra cửa.

Mèo béo không đi, hắn thận trọng hỏi:

-Đi ra, còn có bị người đuổi giết không?

Lão đầu nói:

-Các ngươi tiến vào cửa của ta, bên trong Thiên Dung Thành tự nhiên sẽ không có ai đi truy giết các ngươi nữa. Nhưng mà ra khỏi thành thì không chắc.

Mèo béo nghe xong, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, kết quả không đợi hắn mở miệng, con thỏ đã túm chặt cái đuôi của hắn, cưỡng ép kéo đi.

Mèo béo ngao ngao hét lớn:

-Ta không đi!

Tần Thọ căn bản không để ý tới hắn, cưỡng ép kéo ra ngoài.

Hai người ra cửa, vừa quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, ngoài cửa lớn của viện tử sau lưng treo một tấm bảng hiệu, trên đó viết: “Nam Phủ”.

Hai người nhìn nhau, đều không biết rõ điều này đại biểu cho ý gì.

Bọn họ rất quen thuộc với Thiên Dung Thành, không cần người dẫn đường, hắn vẫn có thể nhẹ nhàng tìm được cửa Nam, sau khi lao ra, chọn một phương hướng đi thẳng đến Nam Thiên Môn trong trí nhớ.

Chỉ là Tần Thọ không chắc chắn cái phương hướng này đến cùng thì có thể tìm tới được Nam Thiên Môn hay không.

Mèo béo bị Tần Thọ kéo, cau mày nói:

-Con thỏ, ngươi còn nghe không hiểu à?

Tần Thọ a một tiếng.

Mèo béo tiếp tục nói:

-Tiền bối nói, thế giới này là tương phản với thế giới bên ngoài, người bên ngoài đối với ngươi tốt, người nơi này đối với ngươi chính là thâm cừu đại hận. Ngươi đi lên mặt trăng, chưa hẳn có thể nhìn thấy bằng hữu, không chừng còn là kẻ địch.

Tần Thọ xem thường nói:

-Ta biết, nhưng mà ta chính là hiếu kỳ, muội tử Hằng Nga nhà ta sau khi hắc hóa, thì sẽ là dạng gì, hê hê… Ta cảm thấy, nhất định là rất đẹp trai.

Mèo béo cười ha ha một tiếng nói:

-Ta sợ sau khi gặp thì ngươi lại thành con thỏ nướng…

Tần Thọ không có phản ứng lại mèo béo, chạy về phía Nam Thiên Môn, Tần Thọ quan sát kỹ địa hình nơi này, quả nhiên còn có thể nhìn ra một chút hình bóng của Thiên Đình.

Đúng lúc này, một tiếng la vang lên:

-Cứu mạng! Cứu mạng!

Tần Thọ và mèo béo cùng nhìn nhau, đồng thời hô:

-Chúng ta tới cứu ngươi!

Sau đó hai người không cần suy nghĩ mà đổi phương hướng, nhanh chân chạy như điên!

Chờ lúc hai người chạy xa, ở một chỗ của phương hướng khác, một nữ mà nửa thân thể còn đang ở trong đó, há mồm liền mắng:

-Chết tiệt! Cái này còn tính là người sao?

Lúc mắng dùng quá sức, làm nữ tử ho hai tiếng, kết quả ho ra một cái xương ngón tay út…

Nữ tử nhanh chóng nhặt lên ném vào trong miệng ăn.

-Thấy rồi à? - Mèo béo hỏi.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Thấy rồi, mẹ nó, sao nữ nhân kia lại giống như là củ cải trồng ở trên mặt đất vậy?

Mèo béo lắc đầu nói:

-Không biết, có trời mới biết là chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế, dọc theo con đường này hai người đã thấy mấy người như vậy, có người thì là cái đầu vừa thoát ra khỏi mặt đất, có người thì duỗi một cái tay ra, còn có người thì là nửa thân người ở bên ngoài, nhìn vô cùng kỳ quái.

Có điều Tần Thọ nghĩ đến lời lão đầu nói, hắn cho rằng nơi này giống một cái vườn trồng trọt!

Chẳng lẽ những người này là trồng ra?

Đến Nam Thiên Môn, điều khiến Tần Thọ kinh ngạc đó là nơi này không có cửa lớn xuyên không gian mà là trực tiếp xuất hiện ở đại lục cuối cùng!

Xa xa, Tần Thọ có thể nhìn thấy một vầng mặt trăng treo ở trên bầu trời, chỉ có điều…

-Móa, cái này cũng quá lớn rồi?

Tần Thọ ngửa đầu nhìn mặt trăng lớn kia, khiếp sợ hô.

Mèo béo ngửa đầu nhìn vầng trăng kia, nói với vẻ đương nhiên:

-Không phải là vẫn luôn lớn thế này sao?

Tần Thọ ngạc nhiên, quay đầu nhìn mèo béo hỏi:

-Lúc ngươi bị đuổi tới hồng hoang tinh không, ai là lão đại Thiên Đình?

Mèo béo nói:

-Quên rồi, hình như là hai con chim.

Tần Thọ vỗ vỗ bờ vai hắn nói:

-Chúng ta có sự khác nhau, về sau ít xen vào đi.

Mèo béo nói:

-Răng của ngươi quá tốt, ta không thèm xen vào.


Bạn cần đăng nhập để bình luận