Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 672: Đi cửa sau đi (2)



Chương 672: Đi cửa sau đi (2)





Tiểu hòa thượng gật đầu.

Tần Thọ nói:

-Ngươi và người nhà bọn họ quen nhau à?

Tiểu hòa thượng không nói gì tiếp tục gật đầu.

Tần Thọ nghe xong, lập tức vui vẻ, không nói hai lời, nhấc chân định đi tới cửa. Kết quả lại bị tiểu hòa thượng cản lại…

Tần Thọ buồn bực nói:

-Ngươi đây là làm gì?

Tiểu hòa thượng nói:

-Cửa chính thì thôi đi, đi cửa sau đi.

Vẻ mặt Tần Thọ mờ mịt:

-Ý gì? Ngươi cảm thấy thân phận của thỏ gia ta còn không đủ để đi cửa chính sao?

Tiểu hòa thượng lắc đầu nói:

-Không phải, mà là nếu như đi từ cửa chính vào, sợ là ngươi cái gì cũng không ăn được. Đi cửa sau, ngươi còn có thể ăn thoải mái…

Tần Thọ nghi ngờ hỏi:

-Thật?

Tiểu hoà thượng gật đầu đáp:

-Thật, bần tăng không dám lừa dối!

Tần Thọ nói:

-Vậy thì nhanh chóng dẫn đường, một hơi chạy xa như vậy, bụng của ta cũng đói rồi.

Tiểu hòa thượng cũng không kéo dài, dẫn Tần Thọ đi vòng ra cửa sau của Phong Đô Phủ, đưa tay đẩy một cái, cửa sau liền mở ra.

Đi vào hậu viện, tiểu hòa thượng giống như là đến hậu hoa viên nhà mình vậy, dẫn Tần Thọ đi vòng vòng một hồi rồi đi tới một chỗ đang tỏa ra các mùi thơm, đồng thời âm thanh xào nấu vang lên bên tai không dứt! Tần Thọ dùng chân nghĩ cũng biết, đây là đến bếp sau của Phong Đô Phủ!

Chỗ cửa sổ kia bay ra khói dầu, Tần Thọ không thể quen hơn được nữa, dùng sức khẽ hít, vẻ mặt say mê, đồng thời nói:

-Khá lắm… Hạc mỏ đỏ hầm gừng vàng ngũ trảo, Tử Kinh Khổng Tước xào lăn, gan thiên nga chiên… Không được, không được, không nhịn được nữa, ta đói rồi!

Tần Thọ nói xong, nhấc chân chạy về phía nhà bếp.

Tiểu hòa thượng cười ha ha nói:

-Con thỏ, chờ chút, bần tăng đi vào trước nói một tiếng, lúc nào gọi ngươi thì ngươi mới đi vào ăn.

Người ta mời khách, tất nhiên là Tần Thọ không muốn làm loạn, nhu thuận chờ ở bên ngoài.

Nhưng mà đợi một hồi, hắn liền nghe phòng bếp vang lên một âm thanh đinh đang, dường như là có người nào đó đang đánh nhau. Có điều âm thanh vang lên một hồi rồi ngừng, sau đó nghe thấy giọng nói của tiểu hòa thượng truyền đến:

-Con thỏ, vào đi, bần tăng đã nói rõ ràng rồi.

Tần Thọ vui mừng, đẩy cửa vào, sau đó có hơi mơ hồ, lôi kéo tiểu hòa thượng đến nói:

-Huynh đài, những đầu bếp này đều là gấu trúc tinh à? Sao người nào người đấy hai mắt đen nhánh vậy?

Tiểu hòa thượng cười ha ha nói:

-Có lẽ vậy, ngươi muốn ăn cái gì, nói với bọn họ là được rồi.

Tần Thọ vừa nghe đến ăn, lập tức cao hứng, cũng không tám chuyện với tiểu hòa thượng nữa, cánh tay phất lên nói:

-Có cái gì ăn được đều đem lên đây cho thỏ gia ta! Ăn không được thì đóng gói!

Tiểu hòa thượng nhìn thấy, mỉm cười, chắp tay trước ngực, mặc niệm một câu: “A di đà phật, hai lão già các ngươi, đem phiền phức đến cho bần tăng, ăn của các ngươi một ít đồ, cũng không coi là quá đáng đi?

Cùng lúc đó, Phong Đô Thành, ở một đình viện trang nhã trong Phong Đô Phủ, hai người ngồi đối diện nhau, uống chút rượu, đánh cờ, bên cạnh có một cái bàn, trên bàn đặt một bộ đồ ăn và đôi đũa, còn thức ăn thì chưa được dọn ra.

Hai người này chính là Phong Đô đại đế và Minh Hà giáo chủ.

-Chúng ta coi đây là trận thứ hai đi?

Minh Hà giáo chủ cười ha ha, hạ một quân cờ xuống.

Phong Đô đại đế nhìn cũng không nhìn tiện tay quăng một quân cờ, ăn mất một mảng quân cờ của Minh Hà giáo chủ nói:

-Ngươi đã đến thì phải mở tiệc chiêu đãi ngươi một phen. Trước đó là quán rượu, bây giờ là trong nhà. Rượu ở quán rượu thì cũng được, nhưng mà đồ ăn thì vẫn còn kém chút.

Minh Hà giáo chủ nói:

-Hà hà, đa tạ.

Phong Đô đại đế nói:

-Ta vẫn nghĩ không thông, ngươi là một gia hỏa ăn ngon… ài… Không đúng, ngươi là một người sống theo kiểu phóng túng, ăn thì ngươi thích ăn thức ăn ngon nhất, chơi thì ngươi ưa chơi tốt nhất, nữ nhân thì ngươi thích cực phẩm vũ nữ… Ngươi có thể nói là một người rất không giống giáo chủ. Cũng là một người rất giống giáo chủ của tà giáo. Ngươi đã thích ăn, uống, chơi, vui vẻ như thế thì vì sao không biến một vùng đất tốt như Minh Hà thành nơi hoang vu chứ? Ta nhớ không lầm, trên sử sách nói, Minh Hà năm đó cũng là có vô số sinh linh, là một nơi tốt trong thiên địa.

Minh Hà giáo chủ nghe vậy, cười khổ một tiếng nói:

-Còn không phải là do năm đó nhìn Nữ Oa tạo ra con người, mình khinh thường, cũng đi tạo ra con người, kết quả thì chơi lớn rồi, một đám Tu La xấu tính đi ra. Ài… không nói đến nữa, không nói đến nữa…

Phong Đô đại đế nói:

-Ngươi bây giờ muốn ăn ngon, đều phải dựa vào ăn chực, ngươi không có ý định làm cho tốt cái người kia ở Minh Hà à?

Minh Hà giáo chủ gật gù đắc ý nói:

-Vốn dĩ là ta cũng không có quyết định kia, dù sao bây giờ muốn làm cái gì, thì những thằng oắt con đều muốn đập chết ta. Có điều con thỏ kia tới, luân hồi của ta nổ rồi, bây giờ ta không thể không cân nhắc đến cái vấn đề này. Năm đó mặc dù giống loài của Minh Hà kia bị tuyệt diệt, nhưng mà các loại trứng ta vẫn còn giữ lại một ít. Tiếp đó, ta dự định quản những tên oắt con kia cho tốt, về sau không cho phép giết lung tung, làm loạn… Nếu như thật sự có thể thành công, ừm, ta đây cũng là làm một việc công đức?

Phong Đô đại đế cười nói:

-Đúng là tính rồi, chí ít theo ta tính. Bọn hắn giết ít đi một chút, nhiệm vụ của ta cũng nhẹ hơn một chút.

Hai người hàn huyên hồi lâu, sau khi Minh Hà giáo chủ liên tiếp lật ba bàn cờ, rốt cuộc nhịn không được nói:

-Ta nói này, lão bằng hữu, đầu bếp của ngươi có phải đều tàn tật rồi hay không? Đã một canh giờ rồi, ngay cả đĩa rau trộn cũng không có dọn lên được?

Phong Đô đại đế cũng cảm thấy kỳ quái, búng ngón tay vang một cái, lập tức có người tiến lên, cung kính nói:

-Bái kiến đại đế.

Phong Đô đại đế ở trước mặt người ngoài, đó là ngồi thẳng tắp, khí vũ hiên ngang, khuôn mặt trang nghiêm, nhàn nhạt lườm đối phương một cái nói:

-Đồ ăn đâu, đã làm xong chưa?

Đói phương liền hiểu ý tứ của đại đế, vội vàng dập đầu nói:

-Đại đế bớt giận, bây giờ tiểu nhân lập tức đi thúc giục nhà bếp, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Phong Đô đại đế thu hồi ánh mắt, đối phương lập tức lui ra đến cổng, sau đó quay người đi ra khỏi đình viện.

Sau khi người hầu kia của Phong Đô đại đế đi tới bếp, lập tức trợn tròn mắt…

Chỉ nhìn thấy từng người từng người đầu bếp bị đánh đến sưng hết mặt mũi, mang theo nước mắt ở kia xào các loại thức ăn.

Bên cạnh một cái bàn có một nhà sư đang cười ha hả, nhà sư không có ăn cái gì, nhưng lại ngồi đó vuốt vuốt phật châu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận