Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 325: Long Cung


Chương 325: Long Cung





Đông Hải!

-Nhị tỷ, ta nghe nói, tỷ sợ Nhật Dạ Du Thần gì đó sao?

Một người trẻ tuổi mặt trắng nõn, lại lười biếng vừa ăn nho mà thị thiếp đưa tới, vừa tùy tiện nói với Ngao Anh.

Ngao Anh nói:

-Vậy ngươi muốn thế nào? Thật sự muốn động thủ với Nhật Dạ Du Thần sao? Đến lúc bị gán cho tội danh mưu phản, ngươi chịu nổi không?

Nói đến đây, Ngao Anh cười lạnh một tiếng nói:

-Xuýt chút nữa thì quên mất, bây giờ ngươi là người của Thiên Đình mà đúng không? Hoa Cái Tinh, Ngao Bính?

Người trẻ tuổi này chính là người năm đó bị Na Tra lột da rút gân – tam thái tử Đông Hải long cung Ngao Bính, sau khi Ngao Bính chết Chân Linh nhập Phong Thần Bảng, được phong làm Hoa Cái Tinh. Cho nên, mặc dù hiện tại Ngao Bính còn ở Đông Hải, nhưng mà trên thực tế, hắn đã là thiên thần, mà không phải tam thái tử của Đông Hải năm đó.

Ngao Bính nói:

-Nhị tỷ, xem tỷ nói này, mưu phản hay không mưu phản, đó là thứ mà chỉ cần một câu nói của Nhật Dạ Du Thần nói là tính hay sao? Lời hù dọa người khác như vậy mà tỷ cũng tin… Hơn nữa, hiện tại Ngọc Đế đang cần dùng đến nhà chúng ta, không có nhà chúng ta thì sao có thể câu được cá lớn trên Long Đảo. Những năm này, tứ

hải Long tộc chúng ta chống lại Long Đảo bêu danh, có thể nói là bị mắng đến cột sống luôn rồi…

Mà Thiên Đình có thể có nhiều hơn không ít Long tộc trẻ tuổi dốc sức phục vụ, chúng ta không có công lao cũng có khổ lao chứ?

Lại nói, những tên Long tộc ở trên Long Đảo kia đều đang nhìn chằm chằm chúng ta, Ngọc Đế đối xử với chúng ta không tốt, bọn họ có dám ra mặt với Ngọc Đế không? Chúng ta có sự bảo vệ của thiên tiên thì còn sợ cái gì?

Ngao Anh hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Ngao Bính, mà nói với Ngao Nghiễm đang ngồi trên vương tọa của Thủy Tinh Cung:

-Phụ vương, người thấy việc này thế nào?

Ngao Quảng khẽ gật đầu nói:

-Ngao Anh, ngươi trời sinh tính cẩn thận, phụ vương hết sức yên tâm với ngươi.

Ngao Anh hơi hất cằm lên, nhìn Ngao Bính.

Sắc mặt Ngao Bính trở nên khó coi.

Ngao Quảng tiếp tục nói:

-Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là một con thỏ, một con thỏ thì có thể gây ra bao nhiêu sóng gió chứ? Nhật Du Thần? Hắn vẫn chưa tính là Nhật Du Thần, nếu như thiên thần có thay đổi, thì tự nhiên chúng ta sẽ được Thiên Đình thông báo. Nếu đã không có thông báo, thì hắn cũng chỉ coi như là một người tạm thời nắm giữ lệnh bài Nhật Du Thần mà thôi. Loại người này, có gì phải sợ? Con thỏ này ta cũng đã gặp qua, lúc đó là ở trong thịnh hội Tết Trung Nguyên, hắn thật sự có chút danh tiếng, Ngọc Đế cũng để ở trong mắt.

-Có điều, sau đó ta cùng mấy vị thúc thúc của ngươi tán gẫu về hắn mới phát hiện hắn không có bối cảnh gì cả.

-Thậm chí chúng ta còn phát binh đi tiêu diệt con thỏ, đáng tiếc bị lão Ngưu Ma Vương ở Tây Ngưu Hạ Châu kia phá hỏng. Nếu không có lão Ngưu Ma Vương kia, thì con thỏ này đã sớm bị hầm rồi!

Nghe đến đây, sắc mặt Ngao Anh có chút khó coi, lúc trước chuyện Tứ Hải Long Vương tập hợp binh đi chinh phạt Nguyệt Cung bắt con thỏ nàng cũng biết, chỉ là về sau mọi người xám xịt trở về, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, thì tất cả những binh lính tôm cua trong đó đều im miệng không nói gì, hóa ta lại là trúng mai phục của Ngưu Ma Vương, binh bại mà về.

Ngao Anh thông minh là thế nhưng luôn cảm thấy, chuyện này không đơn giản như vậy…

Có điều Ngao Anh nghe ngóng hồi lâu cũng biết là cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra nên cũng chỉ có thể coi như là không.

Ngao Bính nghe nói thế, liền tiếp lời nói:

-Phụ vương nói rất đúng! Lúc ấy, ta không có đi, nếu là ta đi, chỉ là một con thỏ mà thôi, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? Thịt đã sớm bị hầm rồi, bây giờ cũng thành một đống phân và nước tiểu! Hiện tại thì hay rồi, bây giờ lại thành một chuyện cười của Đông Hải chúng ta.

Ngao Anh cả giận nói:

-Ngươi nói là ta làm sai sao?

Ngao Bính cười hê hê nói:

-Nhị tỷ, ta cũng không có ý như vậy, chẳng qua là ta cảm thấy, tỷ quá mềm yếu rồi. Từ xưa đến nay, hiền mà cầm binh, yếu mà cầm binh, đáng bị đánh giết! Nếu tỷ làm không tốt, thì đệ đệ không ngại giúp tỷ điều động thủy tộc hải quân! Bất kể nói thế nào, ta cũng quen biết mấy người tướng quân dưới trướng Tử Vi đại đế ở Thiên Đình, có học qua dùng binh như thế nào. Đại quân Thiên Đình, không ra thì thôi, vừa ra thì liền có thể dẹp yên tất cả, đó mới thật là khí phách!

Mặc dù Ngao Anh không đồng ý lý do thoái thác của Ngao Bính, nhưng mà, chung quy cũng là nàng dẫn người ra ngoài bị ăn quả đắng, nên cũng không tiện nói gì, chỉ là trong lòng đã sớm mắng con thỏ kia đến mười vạn tám ngàn lần.

Ngao Bính nói với Ngao Quảng:

-Phụ vương, binh sĩ Đông Hải ta cũng là quá lâu rồi không có thao luyện, huyết tính yếu.

Ngao Quảng khẽ gật đầu nói:

-Đúng là như thế, con cho rằng ta nên làm như thế nào?

Ngao Anh vội vàng nói:

-Phụ vương, người đừng quên năm đó tam đệ đã gây họa!

NgaoNgaoNgao ngán

Quảng vung tay lên nói:

-Ài… Có cái gọi là kẻ sĩ ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn, huống chi đệ đệ ruột của ngươi năm đó hắn bất cần đời, trêu ra mầm tai họa, cũng có lỗi sai của ta và con, chúng ta lúc ấy không nên nuông chiều hắn, hoặc là bảo vệ tốt hắn, thì hắn cũng sẽ không gặp phải rắc rối rồi bị liệt vào Phong Thần Bảng.

-Cũng may ông trời phù hộ, hoàng ân mênh mông, để hắn được đi theo Tử Vi đại đế, làm Hoa Cái tinh quân.

-Bởi vì có cái gọi là gần son thì đỏ, gần mực thì đen, được học tập ở dưới Tử Vi đại đế, cho dù là một khối đá cứng đầu, cũng sẽ có lĩnh ngộ.

-Phụ vương tin rằng, con của ta hôm nay, nhất định sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của Đông Hải ta.

-Con ta, ta có lòng tin.

Nghe nói như thế, mắt Ngao Anh trợn trắng, cũng lười nói cái gì nữa. Bởi vì từ lúc nàng bắt đầu có ký ức, Ngao Quảng đối xử với Ngao Bính chính là sủng lên trời, dường như là muốn gió cho gió muốn mưa cho mưa.

Sau khi Ngao Bính chết rồi liệt vào Phong Thần Bảng, Ngao Quảng chính là lấy nước mắt rửa mặt, cả ngày sầu não uất ức, nói là mình có lỗi với con trai, không bảo vệ được hắn.

Về sau Ngao Bính trở thành Hoa Cái tinh quân trở về, trình độ Ngao Quảng cưng chiều hắn đã đến mức không còn bình thường nữa.

Bởi vậy, khi nghe Ngao Quảng nói như thế, Ngao Anh cũng không muốn nói cái gì, bởi vì nàng hiểu rất rõ, bây giờ, nói cái gì cũng đều vô dụng!

Ngao Bính nghe xong, thì không che giấu chút vui vẻ nào, cười ha ha nói:

-Phụ vương nói rất đúng! Bây giờ Ngao Bính đã không còn là Ngao Bính năm đó nữa! Hôm nay con trở về, phụ vương cứ việc gối cao không lo! Nếu như lại có con khỉ, con thỏ gì đó dám quấy rầy… hừ hừ… Mặc kệ hắn là cái gì thần, nhất định con sẽ dạy hắn cách làm người!

Ngao Quảng nghe xong, lập tức cười ha ha nói:

-Tốt! Đây mới là nam nhi tốt, có chí khí, có huyết tính! Có điều, con trai à… mọi thứ,

đều phải suy nghĩ cho kỹ…


Bạn cần đăng nhập để bình luận