Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 835: Gọi đòn



Chương 835: Gọi đòn





Lò Bát Quái lại ôm cánh tay nhìn chằm chằm Tần Thọ, lúng túng ho một tiếng nói:

-Ngươi thật sự mặc kệ à?

Tần Thọ cười khổ nói:

-Nếu có thể động thủ, ta còn giằng co với hắn nhiều như vậy làm gì? Ta cũng không phải nhân vật phản diện lắm lời.

Lúc này Trùng Bát cũng đến đây, hỏi:

-Vậy vì sao ngươi không giải quyết hậu hoạn?

Tần Thọ chỉ vào bụng nói:

-Ta ăn quá no, không đứng lên nổi, ngươi tin không?

Trùng Bát, Lò Bát Quái:

-#$%#...

Tần Thọ không có nói láo, lần này đúng thật là hắn ăn quá no!

Tu vi của hắn vốn dĩ là Thiên Tiên tầng chín, lại dựa vào hút hỏa tinh mà năng lượng đột phá đến Kim Tiên, sau đó thì lại nuốt luôn cái hỏa tinh đó để có thể giúp Kim Tiên tầng chín đột phá đến nửa bước Đại La Kim Tiên, lại thêm toàn bộ lôi kiếp, cho dù là dạ dày của hắn tốt đến mấy cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.

Cũng may, lúc này Tử Tinh Thú Hoàng Trương Vệ Vũ xuất thủ, điên cuồng đánh hắn một trận, đánh đến mức thân thể hắn có mấy lần suýt nát vụn. Hắn mượn nhờ cơ hội chữa trị cơ thể, tăng tốc tiêu hóa năng lượng, lúc này mới có thể trong lúc đối đầu với Trương Vệ Vũ đánh hai quyền.

Kết quả là không ngờ được, Trương Vệ Vũ còn giữ lại một chiêu Long Phượng thập bát thức.

Nếu như Tần Thọ không ngăn được thì có thể hắn sẽ bị đánh chết, nhưng mà bảo hắn cản người thì hắn lại không làm được.

Thế là Tần Thọ lấy ngựa chết làm ngựa sống, dùng cái phép thuật không đáng tin cậy thâu thiên hoán nhật kia!

Khiến Tần Thọ tuyệt đối không ngờ được là, một chiêu lại có tác dụng!

Càng không ngờ được là, hắn vốn chỉ muốn trộm lấy chiêu Long Phượng thập bát thức của đối phương, làm cho đối phương không có đòn sát thủ, sau đó đối phương luyện công thì lại có thể dùng.

Kết quả, Long Phượng thập bát thức này của Trương Vệ Vũ lại là phép thuật do ma linh Long Phượng biến thành! Lần trộm này của hắn, không chỉ có trộm được chiêu thức Long Phượng thập bát thức, mà còn tiện thể trộm được một món quà siêu lớn là thêm Long Linh, Phượng Linh! Sau đó hai người này lại mang theo một lượng nguyên khí rất lớn! Khiến cho Tần Thọ vốn dĩ là chống đỡ được, suýt chút nữa đã trợn trắng mắt vì chống đỡ không nổi!

Tần Thọ bây giờ đến nói chuyện cũng cảm thấy bụng căng đến phát hoảng.

-Thật sự là không động đậy được? - Trùng Bát hỏi.

Tần Thọ gật đầu.

Cuối cùng, Trùng Bát khiêng Tần Thọ lên Lò Bát Quái, Lò Bát Quái lại trịnh trọng làm Xe Bát Quái một lần nữa, sau đó lôi kéo Tần Thọ và Trùng Bát cùng mở ra Tinh Môn, hướng về điểm xuất phát kế tiếp.

Chờ bọn người Tần Thọ đi rồi, hư không mở ra một đạo Tinh Môn màu tím, Trương Vệ Vũ thò đầu ra nhìn phương hướng bọn người Tần Thọ đi, cười hà hà nói:

-Gặp qua tìm đường chết chứ chưa gặp qua tự muốn chết như vậy. Tuy nói là càng đi vào trong tinh không càng cổ lão, sao trời bên trong cũng càng cường đại, nhưng mà mọi thứ đều là có cực hạn. Nơi đây chính là đường phân cách, lại đi vào bên trong nữa các ngươi sẽ hiểu được cái gì gọi là hoang vu, cái gì gọi là quỷ dị…

Nói đến quỷ dị, Trương Vệ Vũ sợ run cả người, quay đầu liền đi về một phương hướng khác.

Cùng lúc đó, mấy cái suy nghĩ trong hư không cũng giao hội cùng một chỗ, cũng đang đàm luận chuyện này.

-Lại có người đi về chỗ sâu.

-Ha ha, đã nhiều năm như vậy rồi, gặp qua không sợ chết, nhưng chưa thấy qua không sợ chết đến như thế.

-Chỗ tốt nhất của sâu trong tinh không đã bị Vu Tộc chiếm lĩnh, còn lại chính là chỗ này. Lại tiến về chỗ sâu nữa vậy thì đơn giản chính là ác mộng…

-Một nơi khiến cho người ta cảm thấy trầm luân kinh khủng, các ngươi nói bọn họ có thể sống mà quay trở về không?

-Ngươi thấy có mấy người trở về?

-Năm đó không phải là có một người đã trở về sao?

-Không tính gia hỏa kia!

-Cũng phải…



Sâu trong tinh không, một cái cánh cửa vũ trụ mở ra, lò Bát Quái thận trọng thò đầu ra, nhìn tình hình xung quanh.

Kết quả là Lò Bát Quái phát hiện, bọn hắn lại đang ở trên một đầm lầy màu đen kịt, bên trên đầm lầy không có một thảm thực vật nào.

Chỉ có chất lỏng màu đen sền sệt lăn tăn đang bốc lên một chút bọt khí, giống như là có cái gì đang đốt ở dưới vậy.

Đương nhiên, cái gì cũng có ngoại lệ, trước mắt có một cái gì đó đen sì đang đối mông với bọn họ.

Lò Bát Quái nhìn con thỏ, con thỏ chỉ chỉ bụng, sau đó chỉ cái mông lớn ở đối diện, sau đó hét lớn một tiếng:

-Bờ mông của cháu trai kia rất lớn, có bản lĩnh thì ngươi qua xem đi!

Lời này vừa nói ra, Lò Bát Quái lập tức mở cái nắp, Trùng Bát nhảy vào, sau đó thuận thế đẩy con thỏ đi ra.

Cùng lúc đó, chủ nhân của cái mông to mọng kia chậm chậm quay đầu lại, đây là một con quái vật hình người đầu rồng, chỉ có điều đầu hắn cực kỳ lớn! Vừa rồi là đầu hắn cắm vào trong bùn nhão, bây giờ đã rút ra, đầu to lớn tôn lên thân thể trông vô cùng xinh xắn lanh lợi.

Tần Thọ nhìn nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người, chỉ vào đối phương nói:

-Ôi đệch, có phải là chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?

Vừa nói xong, quái vật đầu rồng bỗng nhiên lao đến, bắt lấy cái lỗ tai lớn của Tần Thọ, xoay người đập xuống đất!

Phanh phanh phanh!

Nền đất trực tiếp bị đập thành một cái hố!

Nếu như là người khác thì khi bị đập sẽ là tiếng kêu rên liên hồi, nhưng mà con thỏ thì lại híp mắt, bộ dáng hưởng thụ, kêu lên:

-Dùng sức chút đi!

Quái vật đầu rồng nghe xong, phẫn nộ đem con thỏ quẳng xuống đất, nâng bàn chân to lớn lên giẫm xuống dưới một cước!

Chỉ thấy nền đất nhanh chóng chìm xuống, hai người rất nhanh đã bị giẫm vào trong một cái hố sâu rất to!

Bùn nhão bốn phía từ từ rơi xuống, có điều quái vật đầu rồng kia lại giậm chân một cái, sức mạnh khuếch tán ra, tất cả bùn nhão bị chấn động bay ra ngoài.

Đạp một hồi, quái vật giơ chân lên, nhìn chằm chằm con thỏ trên mặt đất, dường như là đang xác nhận là con thỏ này chết hay là sống.

Tần Thọ móc một cây cà rốt ra ăn răng rắc, vừa ăn vừa nói:

-Chưa ăn cơm à?

Bành!

Lại là một bàn chân to nữa đạp xuống.

Tần Thọ bị giẫm vào bên trong vũng bùn lần nữa…

Quái vật đầu rồng thăm dò tình hình một lần nữa, đúng lúc này, sâu trong vũng bùn bỗng nhiên có một bàn tay màu trắng to lớn túm lấy hắn, bịch một tiếng đập hắn vào bên trong bùn nhão!


Bạn cần đăng nhập để bình luận