Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 844: Xác Long Quy (2)



Chương 844: Xác Long Quy (2)





Lò Bát Quái vội cầm tinh bàn đến, nhìn kỹ một chút, sau đó vỗ nắp lò mắng:

-Móa nó! Quả nhiên là có vấn đề!

Trùng Bát nói:

-Vậy thì làm sao bây giờ?

Tần Thọ nói:

-Không biết, ta không hiểu trận pháp, các ngươi thì sao?

Lò Bát Quái nói:

-Hiểu một chút, nhưng mà đều là trận pháp luyện khí luyện đan, đối với những thứ này thì không hiểu.

Trùng Bát nói:

-Ta lại hiểu một chút, có điều các ngươi chắc chắn đây là trận pháp à?

Tần Thọ và Lò Bát Quái cùng yên lặng.

Đúng lúc này, Trùng Bát đem xác trên người cởi ra, sau đó vẫy vẫy tay với Tần Thọ nói:

-Ngươi đem cái xác này của ta cắn một chút, nhớ kỹ, đừng có cắn quá nhiều, cái xác này của ta phát triển chậm lắm.

Tần Thọ không hiểu hỏi:

-Ý gì?

Trùng Bát nói:

-Ta đã sớm nghe người ta nói qua, cái này là chỗ sâu nhất của tinh không, ở đó có một đám lão quái vật. Bọn gia hỏa này sống lâu thì liền thành Thiên Ma. Thiên Ma am hiểu nhất chính là huyễn thuật, bọn họ hoặc là thừa cơ đi vào thần hồn của ngươi quấy rối, hoặc là trực tiếp thi triển huyễn thuật, vây chết ngươi, hoặc là đùa chơi chết. Những lão quái vật này mê thành tính, nếu như chúng ta thật sự đi vào bên trong huyễn cảnh của bọn họ, muốn đi ra ngoài sẽ rất khó.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Ta nói chính là, ngươi để cho ta cắn mai rùa của ngươi làm gì? Có phải là ngươi muốn đau một cái, sau đó thì tỉnh? Vậy thì ngươi cắn chính đầu lưỡi của mình không phải là xong rồi sao?

Lò Bát Quái khinh bỉ nói:

-Đừng đùa, nếu đau là có thể phá giải huyễn cảnh của Thiên Ma, thì về sau ta sẽ gọi các ngươi là cha.

Trùng Bát nghe xong, vỗ bàn tay một cái nói:

-Nói ngươi cắn thì ngươi cắn đi, tự ta cắn ta thì sẽ không bị thương, ngươi cắn xuống, đau.

Tần Thọ hiểu rất rõ Trùng Bát, nhìn bộ dáng lén la lén lút của hắn kia liền biết con hàng này là đang nói láo, rõ ràng là muốn sau khi phá huyễn cảnh chiếm tiện nghi của Lò Bát Quái.

Có điều Tần Thọ cũng không hỏi cụ thể chi tiết, cắn một miếng mai rùa lớn bằng ngón tay cái, sau đó đưa cho Trùng Bát.

Trùng Bát lập tức mở Lò Bát Quái ra, ném vào:

-Dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt!

Lò Bát Quái ngây ra một lúc, sau đó bừng tỉnh ngộ nói:

-Ta biết rồi! Ngươi là rồng! Long Quy chi giác có thể phá hết tất cả huyễn cảnh! Chẳng lẽ ngươi…

Trùng Bát lắc đầu nói:

-Ta không phải Long Quy, ra cũng không biết ta là cái gì. Long Quy ngươi nói là Huyền Vũ, ta khẳng định là không phải là Huyền Vũ. Nhưng mà xác của ta cũng có thể phá huyễn cảnh.

Lò Bát Quái gật đầu một cái, Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể nháy mắt liền bắt đầu cháy rừng rực, miếng mai rùa kia rất nhanh đã nhen lửa, toát ra khói trắng.

Lò Bát Quái đem nắp lò mở ra một cái khe, khói trắng chậm rãi bay lên, khuếch tán ra.

Tần Thọ theo bản năng hắt hơi một cái!

Chờ lúc Tần Thọ ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bốn phía sương trắng mênh mông, trước mắt hắn khoảng ba mét có một đôi con mắt xanh mơn mởn đang ngó nhìn hắn! Nhìn thấy Tần Thọ mở mắt, thứ đó lập tức vèo một cái ẩn vào bên trong sương trắng.

Tần Thọ vội vàng nhìn về phía Lò Bát Quái và Trùng Bát, quả nhiên hai người cũng nhìn thấy bóng người có con mắt xanh đang lấp lóe!

Bóng người kia sau khi phát hiện bọn người Tần Thọ thoát ra khỏi huyễn cảnh thì không nói gì mà yên lặng lui lại, biến mất.

Lò Bát Quái dường như là đồng thời hét lên một tiếng:

-Thừ gì vậy?!

Đáng tiếc, sương trắng vòng quanh, bọn họ căn bản là không thể nhìn thấy thứ gì ngoài phạm vi ba mét, chứ đừng đề cập đến đuổi theo.

Tần Thọ thử mở ra thần thức ra, kết quả thần thức cũng bị giữ lại trong phạm vi ba mét, không cách nào khuếch tán ra được.

Đúng lúc này, Trùng Bát nói:

-Đi theo ta!

Nói xong, Trùng Bát liền sải bước đi về phía trước, hơn nữa phương hướng đi biến hóa liên tục, Tần Thọ thử không đi trùng theo con đường của Trùng Bát, kết quả liền đạp hụt một cái, bị dọa đến phải đuổi theo sát. Có điều Lò Bát Quái và Tần Thọ có chút không hiểu, sao Trùng Bát lại quen thuộc với nơi này như vậy?

Đi một hồi, cuối cùng Tần Thọ cũng không nhịn được, đang muốn mở miệng thì Trùng Bát bỗng nhiên ra dấu im lặng, sau đó chỉ chỉ phía trước.

Tiếp đó Trùng Bát đạp một chân ra ngoài, giống như bên kia có cái tường lấp kín vô hình, cứ như vậy đi xuyên qua.

Tần Thọ đi theo Trùng Bát ra ngoài, cảnh tượng phát sinh biến hóa trong nháy mắt!

Chỉ thấy bên trong có một con cự long toàn thân đen nhánh đang nằm sấp, ngáy o o, mũi miệng của nó đang hô hấp phun ra từng đám sương mù màu trắng… Cũng chính là sương màu trắng mà bọn người Tần Thọ vừa mới nhìn thấy.

Càng quỷ dị hơn chính là trên thân cự long này có vô số thứ giống như là xúc tu, những xúc tu này chui vào bên trong sương trắng, không ngừng vặn vẹo đong đưa.

Đúng lúc này, một cái xúc tu thu hồi lại, cuối cùng Tần Thọ cũng nhìn rõ xúc tu này chính là bóng người quỷ dị hai mắt bốc lên ánh sáng màu xanh mà vừa nãy nhìn thấy! Chỉ có điều bây giờ Tần Thọ mới nhìn thấy rõ, cái kia chính xác là một sinh vật có hình dáng kỳ quái, chỉ có điều càng nhìn càng giống một cây xương rồng hình người.

Trong tay xương rồng kéo lấy một con sinh vật kỳ quái, sinh vật kia cũng không biết là chết rồi hay chỉ là ngủ thiếp đi, dù sao cũng không nhúc nhích, mặc cho hắn loay hoay.

Xương rồng nhét sinh vật kia vào thẳng trong miệng cự long, lúc cự long hô hấp thì tiện thể nuốt luôn.

Lò Bát Quái đang muốn truyền âm, thì bị Trùng Bát ngăn lại, Trùng Bát viết vào hư không:

-Đừng phát ra âm thanh.

Lò Bát Quái viết theo:

-Ôi đệch, con hàng này phải lười đến thế nào mới có thể nghĩ ra phương pháp ăn này chứ? Trùng Bát, ngươi biết con hàng này?

Trùng Bát gật đầu viết:

-Hắn cũng là một trong số các loài rồng, có người nói, hắn hẳn là con của Tổ Long, nhưng mà thế nhân chỉ biết là chín con của rồng, mà cũng rất ít nghe nói tên của nó. Có điều, theo lý thuyết hắn đã sớm chết rồi mới đúng, tại sao bây giờ lại ở chỗ này?

Tần Thọ trừng Trùng Bát một chút rồi viết:

-Ngươi có thể nói điểm chính không? Rốt cuộc thì cái thứ đồ chơi này là cái thứ gì? Ăn như thế nào, có phải bỏ xì dầu hay cái gì không?

Trùng Bát:

-$#$%...


Bạn cần đăng nhập để bình luận