Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 412: Ảo thuật Diệp Tử Ma Quải?



Chương 412: Ảo thuật Diệp Tử Ma Quải?





Vừa mới nói xong, tiểu nha đầu kia giống như trúng ma chú, lập tức không khóc, vừa nức nở vừa nói:

-Đúng, ta là nhát nhủ, ta không khóc!

Tần Thọ nhìn thấy dáng vẻ tiểu nha đầu nói ngọng đáng yêu này cố gắng không khóc, trong mắt lại có nước, cũng nhịn không được nữa, cười lên ha hả...

Nụ cười này làm cho đôi huynh muội kia đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con thỏ ngồi bên cạnh trong xe ngựa, con thỏ này không chút kiêng kỵ cười lớn.

Tiểu nha đầu vừa nhìn, chỉ vào Tần Thọ nói:

-Con thỏ, ngươi muốn chết nhao? Ta chính là nhát nhủ!

Tần Thọ cố nén cười, phối hợp nói:

-Ừ ừ ừ… Chào nhát nhủ, ta sợ muốn chết, ta trốn trước.

Nói xong, Tần Thọ kéo rèm lên tiếp tục cười điên cuồng...

Tiểu nha đầu mặt đều đen nói:

-Ca, hắn cười muội!

Tính cách hán tử hiển nhiên rất ôn hòa, cũng biết tính cách tiểu nha đầu xác thực là đáng yêu thêm buồn cười, ai nhìn không cười mới kỳ quái. Vì vậy nói:

-Hắn là kẻ ngốc, muội đừng chấp nhặt với hắn. Sát thủ chân chính chỉ giết cường giả, một con thỏ không đáng để chúng ta ra tay.

-Ca, huynh nói đúng.

Tiểu nha đầu nói ngọng đáp lại, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt miệt thị nhìn xe ngựa như thể đang nói:

-Ta là nhát nhủ, khinh thường giết ngươi!

Tần Thọ hoàn toàn cười điên rồi, chẳng qua hắn cũng biết tiểu nha đầu không phải người xấu, tráng hán cũng không phải người xấu, không cần cứ cười người ta, thế là vỗ xe ngựa, xe ngựa chạy như bay đi thẳng đến Linh Lăng cổ thành.

Xe ngựa dừng lại ở đầu cầu, Tần Thọ nhảy xuống, thu xe ngựa vào trong Hắc Ma Thần Hạp, sau đó hất cái tai lớn lên, đi vào bên trong thành.

Dường như hai tên vệ binh ở đầu cầu cũng không thèm để ý mọi người ra vào, đứng nghiêm hai mắt nhìn về phía trước như là pho tượng không nhúc nhích.

Không ai để ý, Tần Thọ cũng vui vẻ tự tại theo đám người đi qua cầu lớn, tiến vào trong Linh Lăng cổ thành.

Hai bên bờ sông là một loạt cây liễu lớn, cành liễu dài như rũ xuống tới trong nước, một hàng cây liễu nối liền cùng một chỗ như là một tường thành màu lục, nhưng mà đây cũng là tường thành yếu nhất trên đời.

Đi qua rặng cây liễu, lọt vào trong tầm mắt chính là thuần một màu ngói xanh tường trắng, kiến trúc đặc biệt vùng sông nước Giang Nam.

Trong thành có người có yêu, qua lại không ngớt, các loại cửa hàng cũng là người và yêu hỗn tạp cùng một chỗ, căn bản nhìn không ra người sợ hãi yêu quái, yêu quái coi người là kẻ thù, như thể đều thích sự tồn tại của đối phương.

Thậm chí Tần Thọ nhìn thấy có người bình thường thuê một vài con Ngưu Yêu Mã Tinh sức lực lớn hỗ trợ khiêng một chồng hàng hóa đi vào một nhà kho, sau đó tính tiền cho bọn hắn. Đám Ngưu Yêu Mã Tinh kia vui vẻ chạy vào một quán rượu bên cạnh đi uống rượu.

Trên đường trên cơ bản không nhìn thấy xe ngựa, vốn dĩ nên do xe ngựa kéo hàng hóa đều bị những yêu quái thân thể cường tráng này khiêng một tấm ván phẳng to lớn nâng ở đỉnh đầu, qua lại không ngớt, hoặc là trực tiếp bay lên không trung.

Mà những người bình thường không có tu vi kia dường như cũng nhìn lắm thành quen...

Tóm lại, nơi này hết thảy đều lộ ra vô cùng hài hòa!

Tần Thọ đang đi tới, phía trước bỗng nhiên truyền tới một âm thanh không hài hòa quen thuộc:

-Địa hữu hình, thiên vô hình, nhân hữu hình, mệnh vô hình, số phận là vô thường, tất cả đều trong quải! Đạo trời có thiếu hụt, không chạm vào được Ma Quải!

Tần Thọ nghe âm thanh này vô cùng quen tai, theo đám người đưa tới chỉ thấy nơi xa có một quầy hàng, quầy hàng bị một đám người vây quanh, bên trong dựng thẳng một lá cờ lớn! Nhìn giống như là lá cờ những tiên sinh xem bói thường hay dùng!

Chỉ là phía trên này viết không phải đoán mệnh, xem hướng bình thường, mà là viết một chữ 'Ma' lớn màu đỏ!

Không sai, không phải xem tướng, mà là Ma trong bông vải sợi đay!

Tần Thọ gãi gãi đầu, thầm nói:

-Chữ cũng viết sai rồi còn chạy tới đoán mệnh?

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến mấy giọng nói quen thuộc khác.

-Lão Liễu, chữ phía trên kia viết sai đúng không?

Vân Không chân nhân hỏi.

Liễu chân quân lắc đầu nói:

-Hẳn là viết sai đi...

Sơn Dã Tiên tuổi tác lớn nhất, sống lâu nhất làm ra vẻ nói:

-Năm tháng hai người các ngươi sống quá ngắn, kiến thức cũng thiếu mấy phần. Chữ kia không có viết sai...

Tần Thọ nghe xong, lập tức dựng thẳng lỗ tai lớn đưa tới, vụng trộm nghe.

Những người khác cũng như thế...

Sơn Dã Tiên đắc ý nói:

-Xem ra, hẳn là phương pháp Ma Quải, cụ thể các ngươi cũng đừng hỏi, ta cũng không rõ ràng. Chỉ biết thứ đồ chơi này có nguồn gốc từ rất sớm, gần với phương pháp suy diễn bát quái… Chẳng qua sau này thất truyền, cũng không biết gia hỏa này có thật sự biết Ma Quải hay không.

Tần Thọ cũng là lần đầu tiên nghe nói có phép tính Ma Quải này, trong lòng quả thực tò mò, cũng mặc kệ ba người quen cũ kia trực tiếp từ dưới mặt đất một đường chui qua đũng quần mọi người, cuối cùng đi tới dưới mặt bàn đoán mệnh.

Chỉ thấy trên cái bàn này được phủ một lớp vải cũng khác hẳn những cái bàn đoán mệnh khác, phía trên không phải vải vàng, không có bát quái Thái Cực Đồ, mà là một tấm vải lớn màu đỏ!

Đồng thời Tần Thọ liền nghe thấy tiếng vang trên mặt bàn ào ào dừng lại, âm thanh này hắn cũng vô cùng quen tai, chỉ là không nhớ ra đã từng nghe ở đâu!

Tần Thọ khua chân vọt lên, rốt cuộc cũng thấy được cảnh tượng trên bàn!

Gần như cùng lúc đó, người xem bói hừ lạnh một tiếng:

-Không hiểu quy củ, không được đụng cái bàn!

Sau đó giọng nói người kia bỗng nhiên liền dừng lại!

Tần Thọ cũng sững sờ, người trước mắt này thật sự đúng là người quen!

Ngồi trước quầy đoán mệnh là một ông lão râu bạc trắng, trên người mặc áo đạo sĩ nhìn có vài phần đạo cốt tiên phong, sắc mặt hồng nhuận, giữa trán đầy đặn, hai mắt sáng ngời đến... phát sợ!

Người này không phải ai khác chính là lão lừa đảo trước đây tới Thư Sơn lừa gạt!

Trước đây Tần Thọ bẫy được túi tiền đầu tiên từ trong tay hắn, về sau mới có chuyện Hạo Thiên Khuyển tới cửa vân vân...

Bây giờ lại nhìn thấy lão già lừa đảo này, Tần Thọ lập tức vui vẻ, nhe răng, há hốc mồm làm ra một khẩu hình kẻ đại lừa đảo!

Quả nhiên, lão già lừa đảo lập tức truyền âm nói:

“Con thỏ! Chuyện lần trước ngươi gạt ta ta còn chưa có tính sổ với ngươi đâu, lần này ngươi còn muốn phá hỏng làm ăn của ta thì đừng trách lão đạo ta liều mạng với ngươi!”

Tần Thọ căn bản không để ý tới lão già lừa đảo này, trực tiếp kêu lên:

-Ta biết lão gia hỏa này!

Đồng thời trong tay Tần Thọ xuất hiện một tấm lệnh bài, chính là lệnh bài Nhật Dạ Du Thần, quơ quơ trước mặt lão già lừa đảo! Đồng thời truyền âm qua nói:

“Lão già, thỏ gia ta mặc quan phục, ngươi cảm thấy lời ta nói mọi người tin hay không? Hôm nay là thời gian thiên tế, ánh mắt của các vị thần trên Thiên Đình đều đổ dồn về đây, ta nói một tiếng, cam đoan ngươi không thể đi ra khỏi Linh Lăng cổ thành này, ngươi có tin không?”


Bạn cần đăng nhập để bình luận