Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 466: Ngươi quay lại cho ta xem







Chương 466. Ngươi quay lại cho ta xem

Có người nói bây giờ lập tức chia nhau ra chạy, có người nói mọi người chuẩn bị vũ khí liều mạng…

Nhưng mà cuối cùng đều bị Lưu lão đầu bác bỏ hết:

-Nếu như chạy từ ngày hôm trước, chúng ta còn có một hai người có thể có cơ hội chạy ra ngoài. Bây giờ, yêu quái đã biết, lập tức sẽ tới đây ngay, chúng ta lại bỏ chạy, làm sao có thể chạy thoát? Về phần liều mạng? Yêu quái kia vung tay lên giống như một ngọn gió, con người bị thổi thẳng lên trời, chúng ta còn chưa kịp đụng tới hắn, liều thế nào?

Đám người nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng có người hỏi:

-Lưu lão, cái này không được, cái kia cũng không được, vậy người nói phải làm sao bây giờ?

Lưu lão đầu suy nghĩ một chút rồi nói:

-Ta cũng không có cách gì...

Nói đến đây, Lưu lão đầu đột nhiên nhớ tới con khỉ kia, vì vậy nói tiếp:

-Các ngươi cũng biết, tổ tông của nhà chúng ta đưa cơm tới dưới Lưỡng Giới Sơn cho con khỉ kia. Trước đó lúc ta trở về, ta đã nói với hắn việc này, hắn nói nếu chúng ta không có chỗ để đi, có thể đến chỗ của hắn, hắn có thể bảo hộ chúng ta.

Lưu lão đầu không dám nói đúng như những lời mà Tôn Ngộ Không đã nói, chính hắn cũng cảm thấy những lời kia quá khoác lác, nói ra cũng không có ai tin.

Đám người nghe xong, trong đôi mắt tuyệt vọng lóe ra một tia sáng…

-Con khỉ kia cũng là yêu quái, nói không chừng hắn thật sự có thể trợ giúp chúng ta.

-Ngươi cũng nói hắn là yêu quái, ta cảm thấy khả năng là hắn muốn gom chúng ta lại cùng một chỗ ăn cho no thì đúng hơn.

-Quên đi, con khỉ kia còn không thể tự bảo vệ mình, làm sao có thể bảo vệ được chúng ta chứ?



Đám người mồm năm miệng mười nói đủ thứ.

Đúng lúc này, thôn trưởng nện quải trượng xuống nói:

-Tất cả đều câm miệng!

Tất cả mọi người lập tức ngậm miệng.

Thôn trưởng nói:

-Không có chỗ để đi vậy thì không có lựa chọn nào khác, đi tới chỗ của con khỉ kia. Bất kể như thế nào, xem như đánh cược lần cuối cùng đi!

Thôn trưởng là người đức cao vọng trọng ở trong làng, mọi người không thể không nghe theo lời hắn nói, thế là từng người về nhà thu dọn đồ đạc, đi theo thôn trưởng bước nhanh về phía chân núi Ngũ Chỉ Sơn, Lưu lão đầu đi đầu tiên, bên người còn có con trai, con dâu và cháu trai của hắn.

Đợi đến khi các thôn dân đều đi hết, một bóng dáng từ trên trời giáng xuống, bóng dáng kia còn chưa có rơi xuống, một tiếng nói đã vang lên:

-Thiên địa sơ khai ta từng trải, quá khứ tương lai ở trong tay! Nếu muốn biết chuyện tiền đồ, không hỏi Như Lai hỏi bản tôn!

Bóng dáng kia lúc ẩn lúc hiện trong bạch quang, giống như tiên nhân hạ phàm!

Nếu như các thôn dân không bỏ đi, tất nhiên sẽ đi tới quan sát, cầu hắn xem cho một quẻ sau đó lại cầu hắn trảm yêu trừ ma.

Đáng tiếc, thôn dân đều bỏ đi hết, tiên nhân thổi phồng bản thân giỏi giang một hồi lâu, bốn phía ngoại trừ tiếng gió đang thổi, cỏ đang lay động, cây cổ thụ đang đục hang, trên cơ bản cũng không có động tĩnh gì hết.

Lại đợi một hồi, bạch quang tản đi, lộ ra một khuôn mặt già nua, lấm la lấm lét nhìn quanh bốn phía, cộp cộp miệng nói:

-Lại không có người? Chết tiệt, cái thế giới chết tiệt này, đã đi nhiều thôn làng như vậy? Không thấy một ai cả! Xúi quẩy!

Ùng ục...

Trong bụng lão nhân vang lên tiếng ùng ục, mặt già của lão đạo sĩ đỏ ửng thở dài, lấy ra một miếng lương khô đặt mông ngồi trên một cái ghế bắt đầu ăn, vừa ăn vừa thầm nói:

-Ôi, vốn dĩ cho rằng không có mấy tên thiên binh thiên tướng chướng mắt kia, lão nhân gia ta có thể kiếm được tiền. Kết quả... Ôi... Bước kế tiếp phải đi đâu đây? Phải suy nghĩ một chút.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió truyền đến, lão nhân nhanh chóng ném bánh bột ngô trong tay vào bên trong cái giếng ở bên cạnh, lau miệng, trên người nổi bạch quang, lại lần nữa trở nên tiên phong đạo cốt, cao giọng hát:

-Thiên địa sơ khai ta từng trải, quá khứ tương lai ở trong tay! Nếu muốn biết chuyện tiền đồ, không hỏi Như Lai hỏi bản tôn!

-Thần tiên?! - Đúng lúc này, một giọng nói thì thào hỏi.

Lão đạo sĩ cũng không quay đầu lại nói:

-Tiểu hữu, không biết nhìn sao? Bần đạo giống yêu quái ư?

-Là thần tiên thì tốt, nếu là yêu quái, thỏ gia ta sẽ phải động thủ. - Người đến chính là Tần Thọ.

Nghe thấy hai chữ thỏ gia, rõ ràng thân thể lão đạo sĩ run rẩy một chút, vội ho một tiếng nói:

-Con thỏ, ngươi tới nơi này làm gì vậy?

Tần Thọ nói:

-Đi thăm huynh đệ... Đúng rồi, phía trước là Ngũ Chỉ Sơn phải không? Hử, cũng gọi là Lưỡng Giới Sơn.

Lão đạo sĩ gật đầu nói:

-Đúng vậy.

Tần Thọ lại nói:

-Ôi, lão thần tiên, ngươi có thể xoay người lại được không? Lão già ngươi sao lại quay lưng về phía ta?

Trong khi nói chuyện, Tần Thọ bắt đầu đi vòng quanh, lão đạo sĩ cũng xoay người theo…

Tần Thọ hỏi:

-Ngươi xoay cái gì chứ?

Lão đạo sĩ hỏi ngược lại:

-Ngươi xoay làm gì?

Tần Thọ nói:

-Ta muốn đứng đối diện với ngươi, làm gì có ai dùng mông nói chuyện với người khác chứ?

Lão đạo sĩ nói theo:

-Ta cũng muốn quay lại đối diện với ngươi! Ngươi xoay lung tung làm gì?

Tần Thọ đáp:

-Vậy được, ta không xoay nữa, ngươi quay lại đi.

Lão đạo sĩ lập tức nói:

-Ta xoay mệt rồi.

Tần Thọ nói:

-Vậy ta xoay qua lại.

Lão đạo sĩ:

-Bỏ đi, cứ đứng như vậy trò chuyện đi...

Tần Thọ:

-Đừng, ta nhìn bóng lưng của ngươi khá quen, ta muốn nhìn xem bộ dáng ngươi như thế nào.

-Không thể nào! Bần đạo chính là khai thiên mà sinh, đạp đất mà thành tiên, bế quan vô số năm tháng, gần đây mới xuất quan, ngươi không có khả năng quen biết ta.

Trong khi nói chuyện, lão đạo sĩ làm động tác bấm ngón tay tính toán, sau đó kinh hô:

-Huyết quang trùng thiên, việc lớn không tốt!

Tần Thọ bị sợ hết hồn nói:

-Làm sao vậy?

Lão đạo sĩ nói:

-Bần đạo còn có chuyện phải xử lý, bần đạo đi trước một bước! Đạo hữu, ngày sau gặp lại!

Nói xong, lão đạo sĩ đằng không mà lên, muốn bỏ đi!

Đúng lúc này, bầu trời vang lên một tiếng sấm, tiếp theo mây đen che lại, một tiếng cười điên cuồng truyền đến:

-Ha ha... Khó trách những vật nhỏ này dám chạy, hóa ra là tìm chỗ dựa! Đạo nhân này cũng có năng lực, chẳng qua... Không đáng chú ý! Đi xuống cho ta!

Mây đen hóa thành một bàn tay to lớn đè xuống!

Đạo sĩ kia không có phòng bị, trực tiếp bị một bàn tay kéo xuống!

Pằng chít một tiếng ngã ở trước mặt Tần Thọ, lúc này bạch quang trên người hắn tản ra…

Tần Thọ cúi đầu nhìn y phục của lão đạo sĩ, đó là một bộ bát quái bào màu vàng! Sao hắn lại cảm thấy y phục này quen mắt đến như vậy, thế là hắn ngồi xổm xuống hỏi:

-Này, ngẩng đầu lên xem nào.

-Không ngẩng! - Lão đạo sĩ vô cùng kiên quyết từ chối.


Bạn cần đăng nhập để bình luận