Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 441: Khốn cục (2)


Chương 441: Khốn cục (2)





Ngay khi ngón tay Lữ Nhạc sắp chỉ vào đầu Tần Thọ, Lò Bát Quái đột nhiên kêu lên:

-Cúi đầu!

Tần Thọ theo bản năng lập tức cúi đầu xuống!

Coooong!

Một tiếng giòn vang!

Tần Thọ chỉ cảm thấy trên đầu có hơi đau một chút, thân thể thoáng cái đã văng ra, chẳng qua cái đau này cùng cái đau vừa mới nãy không giống nhau. Giống như là một cái là làm bị thương xương cốt, một cái đau tựa như là rách một vết nhỏ.

Tần Thọ vội vàng vuốt vuốt Lò Bát Quái trên đầu hỏi:

-Lão Lô, không sao chứ?

Lò Bát Quái cười ha ha nói:

-Ngươi làm như ai cũng có răng sắc bén như ngươi? Chỉ một đầu ngón tay mà thôi, không có việc gì!

Tần Thọ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lữ Nhạc kinh ngạc nhìn chiếc mũ màu vàng nhỏ trên đầu Tần Thọ, lúc này mới cau mày nói:

-Lò Bát Quái của Đạo Tổ? Không ngờ con thỏ ngươi cũng dám trộm ra ngoài?

Tần Thọ nghe xong lập tức không vui, kêu lên:

-Cái gì gọi là trộm? Đây là Đạo Tổ đưa cho ta đấy! Nếu ngươi không tin, ta cho ngươi, ngươi muốn không?

Lữ Nhạc rất muốn gật đầu nói:

-Muốn!

Có lẽ ở trong mắt con thỏ Lò Bát Quái chính là một cái nồi đun nước, nhưng mà trong mắt tu sĩ trong thiên hạ, đây chính là lô đỉnh luyện đan, luyện khí nhất đẳng trong thiên hạ! Toàn bộ thiên hạ cũng khó có thể tìm ra cái thứ hai!

Nếu như nói pháp bảo cho chiến đấu hiếm có, vậy Lò Bát Quái chính là dây chuyền có thể luyện chế ra Hậu Thiên Linh Bảo, đan dược đỉnh cấp!

Cá cùng cần câu khác nhau!

Vì vậy, Lò Bát Quái trân quý, trong mắt những người biết luyện khí, luyện đan thì tuyệt đối chính là bảo bối!

Mà Lữ Nhạc, vừa khéo là cao thủ tinh thông luyện khí, luyện đan!

Trong Phong Thần Bảng, Lữ Nhạc vừa ra tay chính là một đống pháp bảo lớn, những thứ pháp bảo này có Tiệt Giáo giáo chủ cho, cũng có rất nhiều là chính bản thân hắn luyện chế, trong đó cũng bao gồm Đầu Đông Khánh. Đồng dạng, lúc trước lúc Trịnh Luân bị đánh tổn thương, những người khác đều trị không hết, một viên đan dược của Lữ Nhạc đưa cho, lập tức khỏi.

Bởi vậy có thể thấy được, trình độ luyện đan luyện khí của Lữ Nhạc không tầm thường.

Hôm nay gặp được Lò Bát Quái, nếu Lữ Nhạc nói không muốn thì đó chính là lừa gạt quỷ đấy.

Nhưng muốn là một chuyện, có dám muốn hay không lại là một việc khác!

Lò Bát Quái là bảo bối luyện đan, luyện khí của Đạo Tổ!

Cái nhân quả này… Quá lớn!

Lữ Nhạc không xác định được rốt cuộc cái Lò Bát Quái này có phải là Đạo Tổ đưa cho con thỏ hay không, nếu như đúng, vậy thì con thỏ cho hắn, hắn cũng không dám muốn.

Nếu như không phải, hắn càng không dám cầm.

Đồng thời, đầu óc Lữ Nhạc cũng nhanh chóng chuyển động, hắn đã sớm nghe người ta nói qua là trên người con thỏ này có Thánh Nhân Nhân Quả. Nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới, nhân quả này sẽ là nhân quả trên trời dưới đất của đệ nhất thánh nhân Đạo Tổ!

Nghĩ vậy, da đầu Lữ Nhạc có chút run lên...

Nếu thật sự là như vậy, vậy hắn động vào con thỏ, hậu quả cũng không phải đơn giản là có chút phiền toái rồi...

Đang lúc Lữ Nhạc vô cùng rối, con thỏ vỗ đầu Lò Bát Quái một cái, cười ha hả hỏi:

-Lão Lô, sao ngươi đi ra được vậy?

Nghe thế, Lữ Nhạc theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng Lò Bát Quái.

Lò Bát Quái vốn dĩ đã có chút hư hỏng, lại lăn lộn với con thỏ lâu như vậy, càng thêm mất hết nhân phẩm. Chỉ cần một ánh mắt của con thỏ thôi, là hắn đã hiểu ý của con thỏ, vì vậy kéo cuống họng kêu lên:

-Ta là do Lữ Nhạc trộm ra đấy!

Lữ Nhạc nghe xong, suýt chút nữa phun ra một miệng máu, nổi giận nói:

-Các ngươi bớt ngậm máu phun người đi!

Tần Thọ lẽ thẳng khí hùng mà nói:

-Thế nào hả? Chỉ cho phép các ngươi không hiểu gì đã bắt người, giết người, nhưng không cho phép thỏ gia ta đây phun một búng máu sao? Lữ Nhạc, ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi tránh ra, hôm nay chuyện này thỏ gia ta đây coi như không biết. Ngươi muốn tiếp tục, cho dù thỏ gia ta đây chạy không được, Lão Lô trở về sẽ báo tội trạng của ngươi, hừ hừ... trên đường xuống hoàng tuyền không tịch mịch...

Lữ Nhạc thật sự có hơi chột dạ, hắn biết Thánh Nhân không dễ lừa, nhưng mà tâm tư Thánh Nhân cũng không tiện nắm bắt.

Nếu mà có người nói Thánh Nhân là thiên đạo hóa thân, Thần Mã công bằng công chính...

Lữ Nhạc phỏng đoán chính là một cái bạt tai lớn!

Thế nhưng Lữ Nhạc đã biết một mặt cực độ vô sỉ cộng thêm bao che khuyết điểm, lấy lớn hiếp nhỏ, thủ đoạn quần ẩu đánh lén vô sỉ ngay thời điểm Phong Thần đại chiến của môn nhân Xiển Giáo kia, giống như cái quảng cáo, mỗi ngày đều thấy!

Nhớ tới một trận đại chiến kia, hầu như bên phía Tiệt Giáo không phải bị lấy lớn hiếp nhỏ thì chính là bị vây đánh, vậy mà gọi là công bằng, công chính ư?

Ngay cả kiếm trận Tru Tiên của Thông Thiên giáo chủ cũng là bị một đám Thánh Nhân vây đánh phá vỡ đấy.

Mà những điều này, hầu như lão tử Đạo Tổ đều tham dự toàn bộ hành trình!

Như vậy tính ra, nếu như lão tử bao che khuyết điểm, có lẽ hắn thật sự phải đi đầu thai cùng con thỏ rồi.

Lữ Nhạc là người từng chết một lần, rất nhiều chuyện đều muốn tránh, vì vậy nói:

-Con thỏ, bần đạo chính là thiên thần trên Thiên Đình, ngày nay Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng đại đế cầm quyền, mệnh lệnh của hắn, ta không làm không được.

Tần Thọ nghe xong Lữ Nhạc muốn vứt bỏ liên quan, lập tức lắc đầu nói:

-Hừ, ta cũng không biết người tên Câu Trần kia, ngươi nói là hắn thì chính là hắn ư? Ta mặc kệ, dù sao ta đã biết rõ ngươi rồi! Lão Lô, nhớ kỹ bộ dạng chó má này cho ta, nếu ta có xảy ra cái gì không hay, dạy dỗ hắn trước!

Lữ Nhạc nghe xong, tức giận tới mức cái mũi bốc khói, trợn trừng nói:

-Con thỏ, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Tần Thọ chống nạnh một bên, ưỡn ngực, kêu lên:

-Ngươi bắt nạt ta trước, hiện tại ta bắt nạt ngươi thì sao?

Lữ Nhạc lập tức chán nản.

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên:

-Đại đế, ngươi không nên bị con thỏ này lừa. Theo ta được biết, Lò Bát Quái là hắn trộm ra từ Đâu Suất Cung đấy, lúc ấy hai vị đồng tử Kim Linh Ngân Linh còn đuổi hắn một đoạn, náo loạn đến bên ngoài cổng Ngự Hoa Viên.

Tần Thọ nghe xong, nhíu mày, nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy một người mặc váy dài xanh ngọc đang chậm rãi đi tới, nữ tử sau lưng đeo một thanh trường kiếm, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt lộ ra một nhuệ khí và khôn khéo, ánh mắt vừa chuyển một cái, dường như xem thấu hết thảy át chủ bài của Tần Thọ.

Lữ Nhạc nói:

-Ngọc Hành, chuyện này là thật?

Người tới chính là Ngọc Hành tinh quân vừa rời khỏi chỗ Văn Khúc tinh quân, Ngọc Hành tinh quân gật đầu nói:

-Lời ta nói, ngươi cứ tin, nếu xảy ra chuyện, toàn bộ đổ lên người ta là được.

Lữ Nhạc nghe xong cười ha ha nói:

-Lời Ngọc Hành tinh quân nói, sao ta có thể không tin? Ta tin!

Nói xong, Lữ Nhạc hăng hái nhìn chằm chằm vào Tần Thọ nói:

-Con thỏ, đón thêm một ngón tay của ta thử xem!



Bạn cần đăng nhập để bình luận