Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 599: Lão Vương, ngươi đừng đi!


Chương 599: Lão Vương, ngươi đừng đi!





Tần Thọ sững sờ nói:

-Giữa tháng bảy? Đó không phải là Tết Trung Nguyên à? Không phải là sinh nhật của Địa quan sao?

Chung Quỳ cười ha ha nói:

-Lúc đó đúng là tết Trung Nguyên, sinh nhật của Địa quan. Có điều, trước kia cũng không phải gọi như vậy, rất sớm trước kia không có cái ngày lễ này. Chủ yếu là âm khí Địa Ngục quá nặng, dễ âm thịnh dương suy, lúc này là lúc dễ xảy ra chuyện thiêu thân, từ đó là làm cho Địa Phủ không được an bình.

Cho nên, vì để bớt lo, hằng năm vào giữa tháng bảy Địa Phủ đều sẽ thả chút âm khí ra ngoài.

Về sau, mọi người phát hiện, sau khi âm khí rời khỏi đây, sẽ ảnh hưởng đến thế gian trong một đêm, buổi tối hôm đó rất thích hợp cho quỷ hồn hoạt động. Chúng ta liền nắm lấy, dù sao cửa cũng đã mở rồi, nên dứt khoát cho những quỷ hồn còn sống kia làm việc thiện tích đức rồi quay trở lại xem xem.

Lúc đầu chỉ là một ý nghĩ, về sau Địa quan cũng chạy tới nói chuyện này, chúng ta tiện thể đồng ý.

Lại về sau nữa, chuyện này lớn lên, sau khi Thiên Đình biết được thì rất tán thưởng quyết định này. Thế là trở thành chuyện vui mừng một thời gian…

Tần Thọ nghe đến đây, không còn gì để nói, vốn cho là Ngọc Đế là có đức hiếu sinh, bây giờ xem ra bất quá cũng là thuận nước đẩy thuần mà thôi. Truyện cổ tích đều là gạt người, về sau vẫn nên bớt tin đi thì hơn…

Nghe Chung Quỳ nói đến đây, bỗng nhiên Tần Thọ nghĩ đến một vấn đề hỏi:

-Ngươi nói giữa tháng bảy là thời điểm âm khí nặng nhất, chắc không phải là ngươi đang muốn nói cho ta đó là thời gian Minh Hà lão tổ mở ra huyết trì để hồn đám lính kia đi đầu thai chuyển thế đó chứ?

Chung Quỳ cười ha ha, Tần Thọ nhìn nhìn, liền lập tức hiểu ra, đoán đúng rồi!

Tần Thọ thở dài nói:

-Đây không phải là còn nửa tháng nữa sao? Ngươi để ta nghĩ xem…

Chung Quỳ cũng không thúc giục, gật gật đầu, ra hiệu Tần Thọ suy nghĩ đi. Hắn cũng đi cạo râu đây…

Rời khỏi Phạt Ác Ty, trong đầu Tần Thọ đấu tranh dữ dội. Dựa theo bản tính của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm, nhưng mà vừa nghĩ tới những lão binh kia thì hắn lại có chút không đành lòng.

Chung Quỳ còn chưa nói xong, thực ra thì không cần nói Tần Thọ cũng có thể nghĩ đến, A Tu La là cái gì? Nói dễ nghe thì là chiến sĩ mạnh nhất! Nói khó nghe chút, thì con mẹ nó chính là binh khí hình người của Minh Hà lão tổ!

Cái này không khác gì việc cầm một người sống sờ sờ ném vào trong lửa luyện chế binh khí cả, một khi luân hồi thành A Tu La, thì trên cơ bản chẳng khác nào hoàn toàn đánh mất bản thân.

“Làm một binh khí hình người, cũng không sao chứ… Dù sao chết rồi còn được đi ra đầu thai.” Trong lòng Tần Thọ thầm nhủ.

Lúc này, có một đám người đi tới.

Chính là Hắc Bạch Vô Thường, Lý Trinh Anh, Địa Dũng phu nhân cùng tên đại ngốc Khôi Tam đang kéo theo Thanh Đồng Long.

Mấy người nhìn thấy Tần Thọ, lập tức vây lại.

Hắc Bạch Vô Thường thì làm lễ với Nhất Thủy, Nhất Thủy lại chẳng thèm nhìn đến hai người bọn hắn. Hai người cũng không xấu hổ, hiển nhiên là đã thành thói quen, cũng không để ý.

Tính cách của Lý Trinh Anh ôn hòa, có điều không biết vì cái gì mà sau khi nhìn thấy Nhất Thủy thì lại có vẻ vô cùng lạnh lùng.

Mặc dù Nhất Thủy nói ngọng nhưng đầu óc cũng không ngốc, thấy Lý Trinh Anh lãnh đạm như vậy, nàng cũng dứt khoát không để ý tới Lý Trinh Anh.

Thế là hai tiểu nha đầu mắt lớn trừng mắt nhỏ, từng người từng người đều trừng mắt nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ bị hai tiểu nha đầu nhìn đến tê cả da đầu, tròng mắt chuyển một cái, nháy mắt đã chạy như điên về phía xa, hô to một tiếng:

-Lão Vương! Ngươi đừng đi! Là ta!

Sau đó Tần Thọ nhanh chân liền chạy, đồng thời kêu lên:

-Khôi Tam, giúp ta trông bọn hắn, chờ ta ở đây! Ta đi một lát rồi trở lại.

Khôi Tam nghe xong, gật đầu một cái nói:

-Ừm! Được!

Dường như là cùng một lúc, Nhất Thủy và Lý Trinh Anh cùng đuổi theo, Khôi Tam giang hai cánh tay ra ngăn hai người trước mặt lại, ngu ngu ngốc ngốc nói:

-Con thỏ nói, để các ngươi chờ ở đây.

-Đồ đần, hắn chạy đấy!

Lý Trinh Anh và Nhất Thủy trăm miệng một lời kêu lên.

Khôi Tam quay đầu nhìn một chút, sau đó kiên định lắc đầu nói:

-Ừm, chạy rồi. Có điều các ngươi không thể chạy, hắn bảo ta trông các ngươi.

Hai người lập tức không còn gì để nói, đối mặt với cái con cá ngốc này, hai tiểu nha đầu cũng không biết nên nói cái gì mới được.

Chậm trễ một chút, Tần Thọ đã xông ra khỏi Phong Đô Thành, không biết tung tích.

Rơi vào đường cùng, hai tiểu nha đầu đành phải từ bỏ truy đuổi.

Lý Trinh Anh chống quai hàm nói:

-Tỷ tỷ, Khôi Tam, về nhà trọ!

Nhất Thủy cũng không chịu yếu thế kêu lên:

-Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, về nhà!

Thế là, hai tiểu nha đầu xoay người rời đi.

Địa Dũng phu nhân thấy thế, cười khổ một tiếng với Hắc Bạch Vô Thường rồi chắp tay cáo từ.

Hắc Bạch Vô Thường cười khổ nói:

-Phu nhân đừng trách, Chuyển Luân Vương nhà chúng ta gần đấy… ừm, tâm tình không được tốt lắm.

Ba người đều là người từng trải, bọn họ thoáng cái là biết hai tiểu nha đầu này đang tranh cái gì, chỉ có điều, có một số thời điểm nhất định, chuyện của người khác mình nên giả bộ hồ đồ thì tốt hơn.

Có điều mấy người cũng nhìn ra được, hai tiểu nha đầu này không phải là ăn dấm chua ghen tuông của nam nữ, mà chỉ là một loại nhìn hợp mắt bình thường, cho nên cái gì cũng muốn tranh. Đương nhiên, ba người cũng tin rằng, trừ phi hai nha đầu này đều mù mắt chứ nếu không tuyệt đối sẽ không đi coi trọng một con thỏ…

Mấy người chia ra mà đi, mới đi được vài bước, liền nghe Khôi Tam hét lên:

-Các ngươi đứng lại!

Nhất Thủy và Lý Trinh Anh nhìn Khôi Tam, Khôi Tam chính trực tráng khí nói:

-Con thỏ nói các ngươi ở đây chờ hắn.

Hai cô gái đều bĩu môi, hất đầu rồi xoay người rời đi. Để con cá ngốc Khôi Tam, đứng ôm con rồng Thanh Đồng Long đứng ngốc ở trên đường…

Tần Thỏ đuổi theo cái kẻ không quen biết kia, một đường chạy luôn ra khỏi Phong Đô Thành.

Hiện tại lòng hắn rất loạn, không có tâm tình đi phỏng đoán tâm tư nhóm tiểu nha đầu. Hơn nữa, nhiều năm như vậy, hắn đã gặp qua không ít cô nương, nhưng mà phỏng đoán được chính xác tâm tình của các nàng thì lại một người cũng không có.

Theo chính Tần Thọ nói thì, trời sinh không cho kỹ năng, cho nên hắn cũng lười đi suy nghĩ, đi đoán. Càng lười đi giải quyết mâu thuẫn không hiểu được giữa hai nữ nhân!

Có một chút thời gian như thế, không bằng Tần Thọ suy nghĩ xem rốt cuộc là có nên đi Minh Hà hay không.

Vừa đi vừa nghĩ, cũng không biết đã đi được bao lâu, vẫn không nghĩ được cái gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận