Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 681: Đứa trẻ đáng thương (2)


Chương 681: Đứa trẻ đáng thương (2)





-Thằng ranh con nhà ngươi, còn dám chạy? Đứng lại cho ta!

-Cha đừng đánh con nữa, con sẽ dừng lại.

Đứa bé đầu to tiếp tục chạy.

Nam tử phía sau tiếp tục đuổi, vừa đuổi vừa nói:

-Ha ha, nhìn đánh này!

Hai người chạy xa…

Khôi Tam gãi đầu nói:

-Có phải là hắn ngốc không? Hai cái đùi làm sao có thể chạy được với ngựa? Có chạy hay không cũng bị đánh thì chạy làm gì nữa?

Tần Thọ cũng nhìn cái đầu to nói:

-Đầu rất lớn, chắc là không có não.

Lý Trinh Anh lúc này mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, bưng lấy cái miệng nhỏ nhắn nói:

-Trời ạ, sợi dây xích sắt lớn như vậy, thật là quá tàn nhẫn rồi? Đây là cha ruột sao?

Tần Thọ cười hê hê nói:

-Chắc chắn không phải.

Lý Trinh Anh và Khôi Tam cùng lúc nhìn về phía Tần Thọ, hỏi:

-Sao ngươi biết?

Tần Thọ nói:

-Ngươi nhìn nam tử cưỡi ngựa kia, đầu nhỏ giống như cái hạch đào, rồi ngươi nhìn cái đứa bé đầu to kia đi…

Hai người nhìn kỹ, quả nhiên, đầu nam tử cưỡi ngựa kia so với đứa nhỏ đầu to nhỏ hơn một vòng. Nhìn lại đứa bé đầu to kia, Lý Trinh Anh bừng tỉnh ngộ, vẻ mặt Khôi Tam mơ hồ nói:

-Cái này là thế nào đây?

Tần Thọ nói:

-Một cái đầu lớn, một cái đầu nhỏ, còn không nhìn ra à?

Khôi Tam nói:

-Đầu cha ta cũng nhỏ.

Tần Thọ và Lý Trinh Anh:

-…

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chạy vội qua, xe ngựa được kéo bằng bốn con ngựa lớn, thực ra trên xe cũng không có che chắn gì mà chỉ có một cái tấm phản. Bên trên tấm phản để một cái giường lớn, mặt bên trên còn có một cái dù che nắng, ngồi phía dưới là một người đầu to mập mạp. Người mập mạp này dường như là rất gấp, vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa mắng xa phu:

-Ngươi con mẹ nó, nhanh lên!

Mắng xong, liền dắt cuống họng hô:

-Tôn lão ngũ, ngươi đánh nhẹ thôi! Đây chính là con ruột ngươi đó! Đánh đến ngu thì làm sao bây giờ?

Thấy cảnh này, Tần Thọ, Lý Trinh Anh nhìn nhau, đồng thời lau mồ hôi trên ót, hắn phát hiện, cái nhà này có chút loạn…

Chỉ có Khôi Tam không hiểu cho lắm, hỏi:

-Người mập mạp này, có bệnh à? Cha đánh con, đâu có đến phiên hắn quản?

Tần Thọ vội ho một tiếng nói:

-Đi thôi, về nhà.

Khôi Tam nghe xong, theo Tần Thọ và Lý Trinh Anh rời đi.

Trền đường, Tần Thọ nói:

-Đừng ghi hận cái đứa bé đầu to kia, hắn cũng không dễ dàng.

-Ừm, đúng đấy, không dễ dàng, bị đánh rất thảm.

Tần Thọ và Lý Trinh Anh:

-…

Trên đường trở về, Tần Thọ nhìn thấy đứa bé đầu to, lúc đứa bé đầu to nhìn thấy Tần Thọ rõ ràng sững sờ, sau đó cả giận nói:

-Ngươi đi mách có đúng không?

Tần Thọ bẻ cổ tay một cái, hỏi:

-Sau đó thì sao?

Đứa bé đầu to nghĩ đến giá trị vũ lực của con thỏ này, lập tức suy sụp…

Tần Thọ vỗ vỗ bả vai nói:

-Huynh đài, ngươi cho rằng ngươi là ta, không có cha quản như vậy à? Ngươi có cha, về sau ngươi dễ dàng hơn nhiều.

Đứa bé đầu to yên lặng… Lúc này, bỗng nhiên hắn có chút hâm mộ cái con thỏ không có cha này.

Nhìn bóng lưng con thỏ đi xa, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà luôn cảm thấy bóng lưng con thỏ có chút cô đơn, thân thể đơn bạc giữa thiên địa như vậy lộ ra sự nhỏ bé và đáng thương…

Qua hồi lâu, đứa bé đầu to thầm nói:

-Vẫn là về nhà đi thôi, ài…

Tần Thọ vốn cho rằng kết cục của đứa bé đầu to đã cảnh cáo tất cả mọi người không nên tùy tiện trốn học, kết quả, mấy ngày kế tiếp, Tần Thọ luôn có thể nhìn thấy mấy đứa bé không may bị ném ra theo. Sau đó mỗi ngày trong thành trì đều sẽ diễn ra tiết mục cha mẹ đuổi theo con để đánh.

Đối với cái này, Tần Thọ chỉ có thể thở dài một tiếng:

-Cảm giác có cha mẹ thật tốt.

Cũng lúc đó, vẻ mặt của Địa Tàng Vương Bồ Tát cũng là phiền muộn, từ sau khi con thỏ bị ném ra, hắn phát hiện người ngủ ngày càng nhiều.

Cũng như thế, người bây giờ có thể kiên trì đến lúc tan học ngày càng ít…

Địa Tàng Vương Bồ Tát nhìn thấy học sinh cuối cùng còn lại chỉ có Lý Trinh Anh và Địa Dũng phu nhân, những người khác sau khi bị ném ra là đi mất luôn, hắn quyết về sau không thể làm như vậy? Phải thay đổi biện pháp trừng phạt bọn họ mới được.

Cùng lúc đó, Lý Trinh Anh tìm được Tần Thọ.

-Con thỏ, nhìn bộ dáng của Bồ Tát, dường như trong thời gian ngắn không có ý định giảng “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh” đâu.

Tần Thọ kéo cái tai thỏ của mình nói:

-Thế này thì không được, hắn có thể kéo, ta thì không thể chờ. Lâu như vậy rồi mà không thấy mặt trăng xuất hiện, ta cảm thấy hình như có thể trên Thiên Đình đã xảy ra vấn đề.

Lý Trinh Anh nói:

-Vậy làm sao bây giờ? Kinh thư là của Bồ Tát, người không nói chúng ta cũng không có cách nào cả?

Khôi Tam nói:

-Đúng vậy, đánh cũng đánh không lại hắn.

Địa Dũng phu nhân trợn mắt nhìn Khôi Tam một cái nói:

-Đánh cái gì mà đánh? Bây giờ chỉ có thể kiên trì đợi.

Tần Thọ nói:

-Chờ? Chờ đến lúc nào? Không được, ta phải đi hỏi hắn một chút.

Thế là Tần Thọ không để ý đến ngăn cản của mọi người, đi tìm Địa Tàng Vương Bồ Tát.

Đi vào động phủ của Bồ Tát, lại không có gặp Địa Tàng Vương Bồ Tát, chỉ gặp Đế Thính nằm ườn ra uể oải nhìn hắn.

Tần Thọ nói:

-Đại hắc cẩu, Bồ Tát đâu?

Đế Thính trợn mắt nhìn Tần Thọ một cái nói:

-Ta là Đế Thính, là thần thú, không phải chó!

Tần Thọ nói:

-Được rồi, đại hắc cẩu, ta biết rồi. Ngươi nói cho ta biết Bồ Tát đi đâu trước.

Đế Thính cả giận nói:

-Ta là Đế Thính!

-Ta biết ngươi là Đế Thính, ngươi không cần lặp lại. Ngươi nói cho ta biết Bồ Tát đi đâu rồi. - Tần Thọ nói.

Đế Thính nói:

-Bồ Tát ra ngoài thăm bạn, ngươi có chuyện gì nói với ta, nếu như ta biết thì ta sẽ trả lời ngươi.

Tần Thọ cười ha ha, móc ra một cục xương đưa tới nói:

-Huynh đài, ta chỉ muốn hỏi một chút, lúc nào Bồ Tát giảng “Địa Tàng Bản Nguyện Kinh” vậy?

Đế Thính nhìn khúc xương trước mắt, mặt già càng đen nhánh, cắn răng nghiến lợi nói:

-Không biết!

Tần Thọ lại móc ra một cục xương nói:

-Đừng như vậy, ngươi nói cho ta biết, ta cho thêm ngươi mấy cây.

Đế Thính nghe một chút, triệt để tức giận, cả giận nói:

-Ta không phải là chó! Không ăn xương! Con mẹ nó ta ăn thịt!

Tần Thọ vỗ bàn tay một cái nói:

-Không vấn đề, đủ no!

Đế Thính không có nghe rõ, nghe chữ đủ thành chữ chó, gầm thét lên tại chỗ:

-Cút! Mau mau cút!

Sau đó Tần Thọ liền bị Đế Thính đuổi ra ngoài.

Tần Thọ bất đắc dĩ, đành phải móc ra một mâm thịt lớn, cười hi hi nói:

-Trước đó không biết ngươi thích, bây giờ biết rồi, ngươi còn có thể chạy?

-Chỉ có một bàn?

Đế Thính nhìn thịt trước mắt, nước bọt nhanh chóng chảy ra, có điều vẫn cố gắng thu hồi ánh mắt, khinh thường nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận