Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 598: Tìm được rồi



Chương 598: Tìm được rồi





Chung Qùy sững sờ, cúi đầu xuống, lúc này nhìn thấy cái chân linh động của Nhất Thủy, sau đó Nhất Thủy ngây ngẩn cả ngưởi, rồi ôm bụng cười lên ha hả.

Thần Thọ thừa cơ tiến lên xem xét, nhếch nhếch miệng, nhưng lại đem tiếng cười nhịn lại, ho khan hai tiếng nói:

-Chung Quỳ lão ca, ngươi... ngươi cạo râu khi nào vậy? Thật sạch đó!

Chung Quỳ thấy không giấu được nữa, cũng côn đồ, tức giận nói:

-Con mẹ nó, vừa mới từ truyền tống trận ra đã bị nổ. Nếu ngươi muốn cạo lông, ta giúp ngươi, cam đoan so với cái này bị đốt còn sạch sẽ hơn.

Tần Thọ vội vàng khua tay nói:

-Được rồi, không có râu ria thì là người trẻ tuổi. Một con thỏ như ta không có lông thì chính là giở trò lưu manh, vẫn là thôi đi.

Chung Quỳ bị Tần Thọ chọc cười, xác định con thỏ này không có chê cười hắn, trong lòng cũng có chút ấm áp nói:

-Con thỏ, ta không có lừa ngươi. Thực ra binh hồn kia chính là Thiên Long Bát Bộ của Phật môn, một trong A Tu La thần. Hắn để người đưa một phong thư cho Diêm La Vương, cho nên chuyện này không cần tra xét nữa.

Tần Thọ nghe xong, nhe răng nhếch miệng nói:

-Ý của ngươi là người của Phật môn đang trộm quỷ?

Chung Quỳ suýt chút nữa thì bị câu nói kia của con thỏ làm cho nghẹn chết, đấm bóp ngực nói:

-Đừng nói lung tung, A Tu La thần vốn là Tu La Vương của Tu La tộc. Lục Đạo Luân Hồi có một đạo là Tu La đạo, cũng chính là Ma Đạo trong miệng của thế nhân. Nhưng mà Tu La tộc khác biệt so với các chủng tộc khác, bọn hắn rất khó để tiếp thu huyết dịch. Con của bọn hắn vừa ra đời đã bị ném vào trong Huyết Trì, có thể sống sót thì mới xem là Tu La, sau đó sẽ bị ném tới hoang nguyên, cuối cùng sống sót, trưởng thành mới có thể được Tu La tộc tiếp nhận.

Cho nên, dường như tính cách của tất cả mọi người của Tu La Nhất Tộc đều là vặn vẹo, kinh nghiệm của bọn hắn khiến bọn hắn cũng cực kỳ hiếu chiến cũng rất thiện chiến. Được gọi là vương của trăm binh, chủng tộc có sức chiến đấu mạnh nhất.

Tu La tộc không tin trời, không tin đất, chỉ tin vũ lực.

Có điều có một người là ngoại lệ, đó chính là Minh Hà lão tổ, Minh Hà lão tổ là người truyền thừa công pháp tu hành sớm nhất của Tu La Nhất Tộc, cho nên được Tu La tộc cực kỳ kính trọng. Ở Minh Hà, chỉ cần có người nào nói xấu Minh Hà lão tổ một câu, sẽ đều bị mọi người hợp lại tấn công.

A Tu La thần được Bồ Tát độ qua, nhưng mà trần duyên của hắn chưa hết, không có cách nào toàn tâm thu hành, cho nên vẫn luôn là sợi dây gắn kết mối quan hệ giữa Phật môn và Tu La tộc.

Mấy năm nay, hai bên không có chiến tranh lớn, hắn cũng có công lao lớn.

Tần Thọ nghe đến đây, lắc đầu nói:

-Ngươi nói một đống, rốt cuộc thì cái này có liên quan gì với lão binh kia?

Chung Quỳ nói:

-Ta đã nói rồi, Tu La Nhất Tộc sẽ không dễ dàng tán thành luân hồi quá khứ của sinh linh. Bọn hắn sẽ dùng phương pháp của mình để lựa chọn tộc nhân... Trong lòng bọn họ không có trời, không có đất, tự nhiên cũng không có quy tắc của Lục Đạo Luân Hồi. Minh Hà lão tổ bố trí một tòa đại trận ở chỗ sâu nhất của Minh Hà, đại trận này có thể tự thành luân hồi. Chỉ cần đem linh hồn hắn coi trọng ném vào, thì đi ra chính là Tu La! Những Tu La này vừa xuất hiện đã là bộ dáng của người trưởng thành, trí lực không cao, nhưng mà năng lực học tập cực kỳ mạnh. Con sức chiến đấu thì trời sinh là người hiếu chiến, tư chất cực cao, là chiến binh và binh sĩ tốt nhất, cũng là người kế tục tốt nhất.

Có điều Minh Hà lão tổ là người thế nào? Cũng là sinh linh, người bình thường, cho dù là Đại La Kim Tiên, cũng chưa chắc đi vào huyết trì luân hồi của hắn.

Lần này, Minh Hà lão tổ kia coi trọng đám quân coi giữ Phong Hỏa Thành, liền phái người đi giết sạch tất cả mọi người, mang hồn binh tướng trở về, mục đích là để chế tạo một nhóm Tu La hợp ý.

Tần Thọ nghe xong, lập tức mở miệng mắng:

-Con mẹ nó! Hắn coi trọng là có thể đi giết người ta à? Coi như là muốn binh hồn, thì con mẹ nó chờ mấy ngày nữa không được à? Những lão binh kia đã không còn mấy năm nữa, thời gian mấy năm này đối với hắn mà nói chẳng phải là vấn đề ngủ gật một cái mà thôi? Hơn nữa, hắn muốn binh hồn, vậy thì giết những người vô tội kia làm gì? Tên cháu trai này, có phải là não bị Hạo Thiên Khuyển cắn rồi không?

Chung Quỳ nghe vậy, nhanh chóng bịt miệng Tần Thọ, hạ giọng nói:

-Con thỏ, cẩn thận một chút, họa từ miệng mà ra đó!

Tần Thọ trợn hai mắt một cái, có điều cũng không có nói tiếp, chỉ là trong lòng bất mãn với Minh Hà lão tổ! Những lão binh kia đã bảo vệ quốc gia mấy chục năm, kết quả chết cũng không thể được như ý nguyện là chết trên chiến trường, mà lại bị bọn hắn cưỡng ép bắt đi, đây quả thực là vô sỉ mà! Những người vô tội kia… nghĩ tới đây, trong đầu Tần Thọ hiện lên cảnh tượng thê lương bên trong thành, phụ nữ đẩy xe đi về chiến trường, đứa trẻ đang khóc trước cửa nhà nhìn mẫu thân rời đi, còn cả đứa trẻ trong tã lót vẫn đang thút thít…

Nếu như không phải Minh Hà lão tổ nhúng tay vào chuyện này, thì có lẽ bọn họ đã có thể sống sót.

Nhưng mà hiện tại…

-Móa!

Cuối cùng Tần Thọ cũng không nhịn được, lại mắng một tiếng.

Chung Quỳ cười khổ nói:

-Con thỏ, ngươi mắng ở đây là được rồi. Nếu ra ngoài Địa Phủ thì đừng có chửi loạn, ở bên ngoài, Minh Hà ở khắp mọi nơi. Chỉ cần một câu của ngươi là có thể sẽ dẫn tới họa sát thân đó.

Tần Thọ liếc nhìn Chung Quỳ, không lên tiếng.

Chung Quỳ bị Tần Thọ nhìn đến toàn thân run rẩy, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, hỏi ngược lại:

-Con thỏ, ngươi nhìn cái gì đấy?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không có gì, ha ha…

Nhìn đến bây giờ, Tần Thọ thấy rõ, Chung Quỳ cũng không phải là kẻ lừa gạt mà Thái Úc Lũy tìm đến, hắn thậm chí còn không biết thân phận của Tần Thọ, càng không biết Minh Hà lão tổ không gì không làm được trong miệng hắn chẳng những sẽ không chủ động tìm Tần Thọ, mà ngược lại còn hận cả một đời không gặp được Tần Thọ.

Lần này rõ ràng Chung Quỳ không phải là người được nhờ, Tần Thọ cơ bản đã xác định được lời nói của Chung Quỳ là thật.

Muốn cứu lão binh thì thực sự là phải đi Minh Hà một chuyến.

Nghĩ đến Minh Hà, nghĩ đến Minh Hà lão tổ, Tần Thọ mặc dù rất giận, nhưng mà trong lòng ít nhiều vẫn có chút không chắc. Dù sao hung danh của đối phương quá gớm…

Chung Quỳ thấy Tần Thọ không nói chuyện, vì vậy nói:

-Nửa tháng nữa sẽ là thời gian âm khí ở Địa Phủ nặng nhất, đến giữa tháng bảy sẽ là lúc Địa Phủ mở quỷ môn, tán bớt âm khí ra ngoài, dùng cái này để duy trì cân bằng âm khí bên trong Địa Phủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận