Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 513: Đồ lưu manh (2)



Chương 513: Đồ lưu manh (2)





Hoàng Long đạo nhân cười lạnh một tiếng, ngay cả hộ pháp cũng không buồn tạo, vung tay một cái đem tất cả số ám khi kia đều thổi bay. Đồng thời cười nói:

-Con thỏ, ngươi đang làm cái trò vô dụng gì vậy?

-Xem tuyệt kỹ của ta đây! - Tần Thọ rống lên một tiếng, lại tiếp tục dùng ám khí ném qua, đồng thời hít sâu một hơi, khụ... píu!

Hoàng Long đạo nhân không chú ý, dùng tay bắt lấy, cuối cùng trên tay có một đám thứ gì đó dinh dính nhơn nhớt, liếc mắt một cái, đột nhiên giận tím mặt:

-Con thỏ chết tiệt!

Cũng không biết là bị hắn dọa sợ thật hay giả mà Cổn Cổn chạy càng lúc càng nhanh!

Ở một khoảng cách rất xa, Tần Thọ liền nhìn thấy lão già lừa đảo, Tôn Ngộ Không cùng đám người Tấn Vương bọn họ cũng đang điên cuồng đuổi theo nhưng lại càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất luôn khỏi tầm mắt của hắn.

Chỉ có Hoàng Long đạo nhân không hề tức giận mà còn vui vẻ, cười lớn đạp mây bay tới, trên đường ngẫu nhiên gặp phải xúc tu của đám yêu quái đều bị hắn dùng một chưởng đánh chết từ khoảng cách ngàn dặm!

Tần Thọ thấy vậy da đầu có chút tê dại, âm thầm cảm thấy may mắn, cái tên này đối với Cổn Cổn vẫn coi như là nhân từ, bằng không chỉ với một chưởng kia, hai người bọn họ đã biến thành món ăn đặc sắc nhất hôm nay, bánh gấu trúc kẹp nhân con thỏ.

Cổn Cổn chạy một mạch ra khỏi Cửu Nghi Sơn, chạy ra khỏi thành trước khi những người trong Linh Lăng cổ thành kịp phản ứng lại!

Ra đến ngoài thành, Cổn Cổn tỏ vẻ vô cùng phấn khích, cũng không thèm bay nữa trực tiếp đáp xuống mặt đất, chạy trong vui sướng, lần này, Tần Thọ phát hiện Cổn Cổn không giống trước, cái tên này bốn chân vừa chạm đất, lại có từng đạo từng đạo nguyên khí từ trong lòng đất dâng lên, cùng với mỗi lần chân nó tiếp đất mà từ từ hấp thu vào trong cơ thể, tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, tần xuất tiếp xúc với mặt đất càng ngày càng nhiều hơn, đồng thời nguyên khí thu nhập vào cơ thể mỗi lúc một tăng lên...

Cái này thật giống với quả cầu tuyết, sức mạnh và tốc độ của Cổn Cổn cũng đang tiếp tục tăng lên! Chạy trên mặt đất tạo ra cả đống bụi mù!

Hoàng Long đạo nhân lúc mới đầu còn giả bộ lạnh nhạt phong tao bám theo sau, nhưng càng về sau sắc mặt càng ác liệt.

Cuối cùng Hoàng Long đạo nhân cũng đuổi kịp, rống lên:

-Thực Thiết Thú, ngươi náo loạn đủ rồi, qua đây đi!

Sau đó Tần Thọ liền thấy Hoàng Long đạo nhân vươn tay ra, vậy mà vô cùng phóng đại, trực tiếp bay lên đỉnh đầu hai người bọn hắn, một tay bắt lấy, Tần Thọ cùng Cổn Cổn ngay lập tức nằm trong lòng bàn tay to lớn ấy!

Tần Thọ ngước nhìn bốn phía, gào lên quát:

-Đây là tay?

Cổn Cổn cũng bị dọa sợ, cái bàn tay đó to lớn vô cùng, dường như còn có thể nhấc cả một tòa thành lên một cách đơn giản!

Cổn Cổn có nhanh hơn nữa, cũng không thể vượt qua được khoảng cách giữa thời không, chạy ra khỏi thành cũng cần ít phút.

Thế nhưng ít phút này, đã bị bàn tay to lớn kia bắt trở lại!

Ôi!

Cổn Cổn bị ném xuống đất!

Còn Tần Thọ lại bị Hoàng Long đạo nhân xách tai lạnh nhạt nói:

-Ngươi cái con thỏ này, dám phun nước bọt vào bản đạo? Không thể để ngươi sống được!

Nói xong, Hoàng Long đạo nhân liền muốn ra tay.

-Oẳng!

Ống quần của Hoàng Long đạo nhân bị tụt xuống, hắn cúi đầu, là Thực Thiết Thú đang cắn ống quần hắn, dùng ánh mắt hung dữ mà nhìn hắn, giống như muốn biểu đạt ngươi dám giết con thỏ thì ta sẽ liều mạng với ngươi.

Hoàng Long đạo nhân nhìn con thỏ, lại quay ra nhìn Thực Thiết Thú, đột nhiên nhướn mày, cười nói:

-Thực Thiết Thú, nếu như ngươi không muốn hắn chết, thì bây giờ hãy nghe theo lời ta, nếu ngươi không dừng lại, ta sẽ giết con thỏ này, biết không hả?

Nói xong, Hoàng Long đạo nhân liền búng một cái vào cặp mông phì nhiêu của Tần Thọ, Tần Thọ trợn mắt, mắng một câu:

-Đồ lưu manh!

Hoàng Long đạo nhân sững sờ, đoán chừng hắn ta cũng chưa từng thấy con thỏ nào không sợ chết như thế.

Thực Thiết Thú nhìn Tần Thọ rồi lại nhìn Hoàng Long đạo nhân, cuối cùng há miệng gật đầu.

Hoàng Long đạo nhân hài lòng cười ha hả nói:

-Con thỏ, xem như ngươi còn có chút tác dụng nên tạm thời không giết ngươi. Nhưng mà nếu như ngươi dám lộn xộn giở trò ma quỷ, bần đạo sẽ không nuông chiều ngươi, đánh ngươi ra bã đã là nhẹ lắm rồi!

Nói xong, hắn ta ném Tần Thọ xuống đất nói:

-Bần đạo đói bụng, ngươi đi tìm đồ ăn về đây.

Tần Thọ ngây người, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao? Đây là cho hắn cơ hội chạy trốn sao!

Sau đó hắn nghe thấy Hoàng Long đạo nhân nói:

-Nếu như ngươi chạy trốn, ta sẽ tra tấn Thực Thiết Thú cả ngày lẫn đêm. Ngươi xem đó mà làm...

Nói xong, Hoàng Long đạo nhân kéo Cổn Cổn đi sang bên cạnh, sau đó không biết đang nói nhỏ cái gì, thỉnh thoảng lại móc ra đủ loại thức ăn.

Đáng tiếc, Thực Thiết Thú không thèm nhìn hắn ta mà nhìn Tần Thọ với vẻ đáng thương.

Nhìn ánh mắt đáng thương của vật nhỏ đáng yêu kia, Tần Thọ biết hắn có khốn nạn đến đâu cũng sẽ không hung ác tự mình chạy trốn.

Nhưng mà Tần Thọ cảm thấy buồn bực, thú cưỡi của Xi Vưu sao lại dễ dàng bị đè ép như vậy?

Ngoại trừ chạy nhanh thì có vẻ như không có chỗ nào dùng được!

Chẳng trách năm đó Xi Vưu lại thua, mang theo cái con hàng này không thua mới lạ!

Tần Thọ gật gù đắc ý ra ngoài tìm đồ ăn.

Tần Thọ vừa mới đi thì Hoàng Long đạo nhân thu hồi tươi cười đắc ý mà nở nụ cười khổ, sau đó yên lặng cầm bức tranh lúc trước lên. Xoa lên trên bức tranh, một bức tranh cứ như vậy bị tách ra thành hai tấm...

Hoàng Long đạo nhân ghép hai nửa của bức tranh lại với nhau, chỉ nhìn thấy Thực Thiết Thú ở trên bức tranh vẫn đang vô cùng hung ác gầm thét như cũ, bên trên bầu trời xa xăm, một nam tử đầu trâu đội mũ sắt một mình đại chiến với đám thần thú trên bầu trời như Thần Ma, Thần Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân, chúng nương theo chủ nhân mà rớt xuống dưới giống như mưa, đó rõ ràng chính là một trận tàn sát lớn!

Nhưng mà Hoàng Long đạo nhân không nhìn vào chỗ đó, mà hắn ta nhìn một cái chấm đen nhỏ ở trên đầu của nam tử đầu trâu đội mũ sắt!

Có thể thấy được, nam tử đầu trâu đội mũ sắt hẳn là đã từng phát huy các loại thần thông pháp tướng trong trời đất, cái đầu vô cùng to lớn, con rồng ở trước mặt hắn giống như là rắn bông cải...

Cho nên, chấm đen nhỏ cũng không phải là chấm đen mà là một thứ gì đó.

Hoàng Long đạo nhân xích lại gần nhìn kỹ, chấm đen kia giống như là một người, cơ thể hơi mập, trên đầu có một đồ vật thật dài giống như là cái tai...

Đáng tiếc, hình ảnh rất mờ nên không thể nhìn thấy rõ ràng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận