Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 715: Bên dưới


Chương 715: Bên dưới





Nhưng mà hắn biết rõ, mấy tên trước mắt này, nhìn bề ngoài thì xấu xí nhưng mà hắn đến một người cũng không đánh lại được. Không muốn bị đánh thì chỉ có thể nhịn…

Nhưng mà càng nhịn thì càng khó chịu…

Thân thể Tần Thọ liền nhịn không được vặn vẹo mấy lần.

Lúc này, Kim Thiền hừ lạnh một tiếng:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi lại cử động nữa, ta lập tức ăn ngươi!

Tần Thọ biết Kim Thiền không dám ăn hắn, vẫn chờ bắt hắn để luyện đan, thế là ngửa đầu liếc qua Kim Thiền nói:

-Nói khoác chính là chó, có bản lĩnh thì ngươi ăn đi!

Kim Thiền mặt đỏ bừng ngay lập tức, hừ hừ hai tiếng rồi không nói gì.

Đúng lúc này, phía trước liền có một cánh cửa, mấy người nối đuôi nhau mà vào.

Tần Thọ chỉ thấy trước mắt ánh sáng mạnh lóe lên, đã đến một chỗ khác, ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía, hắn kinh ngạc phát hiện, bọn họ vậy mà lại ở trên một vùng biển rộng lớn!

Không rõ đây là biển nơi nào, một vùng biển bốn phía mênh mông, căn bản không nhìn thấy cuối cùng.

Lúc này Quỷ Xa vỗ vào biển cả, biển cả oanh một tiếng trực tiếp phân thành hai, lộ ra một tòa truyền tống trận cao cao, sau đó mở ra truyền tống trận, sau một trận trời đất quay cuồng, mấy người Tần Thọ liền xuất hiện ở một ngọn núi hoang!

Lúc này Tần Thọ nhìn thoáng qua bốn phía theo bản năng, vẫn không nhìn ra là mình ở đâu, chỉ nhìn thấy tất cả đại địa đều là cát đá, thậm chí ngay cả không khí cũng không có… Đúng lúc này, hắn nhìn thấy đường chân trời có một con quái vật khổng lồ nằm ở nơi đó, nhìn kỹ, cái kia rõ ràng là – Địa Tiên Giới!

Đối với hình ảnh từ xa của Địa Tiên Giới, Tần Thọ vẫn rất quen thuộc, lúc trước ở trên mặt trăng, hắn đã không ít lần ngóng nhìn Địa Tiên Giới, cho nên hắn liếc mắt một cái liền nhận ra cái đại lục kia.

Trong nháy mắt đó, da đầu của hắn tê dại một hồi, theo bản năng kêu lên:

-Chúng ta không còn ở Địa Tiên Giới rồi hả?

-Ai nói cho ngươi là chúng ta ở Địa Tiên Giới rồi? - Nhện Núi nói.

Tần Thọ yên lặng…

Mấy người lại mở ra một tòa truyền tống trận bí ẩn nữa, sau đó lại là một trận trời đất quay cuồng.

Nhưng mà lần này cũng chưa xong, Tần Thọ cũng không nhớ rõ là bọn họ đã ngồi bao nhiêu tuyền tống trận, hắn chỉ nhớ kỹ, mấy lần truyền tống trận đầu còn có thể nhìn thấy cái bóng Địa Tiên Giới, về sau đã hoàn toàn không thấy được nữa. Hắn cũng không biết rốt cuộc là mình đã đến nơi nào.

Giữa đường bọn hắn có đi qua một tinh cầu hoang vu, cũng đi qua một đại dương mênh mông, thậm chí còn đi dạo qua bên trong sao hỏa, lúc ấy Tần Thọ chỉ có một ý niệm trong đầu, thì ra sao hỏa cũng không có nóng như trong tưởng tượng.

Giữa chừng cũng từng tới một vài tinh cầu có sự sống, những tinh cầu này tự có hệ thống văn minh của mình, có tiên, cũng có ma, có tuyến khoa học kỹ thuật, cũng có người nguyên thủy…

Có điều Tần Thọ phát hiện một điểm, đám người Kim Thiền chẳng thèm để ý đến những tinh cầu này, dường như bọn họ và người tinh cầu này hoàn toàn không có giao tiếp. Bọn họ chỉ là đi ngang qua, chưa từng tiếp xúc với người nào…

Cuối cùng Tần Thọ không nhịn được hỏi:

-Nhiều tinh cầu như vậy, nhiều người như vậy, mà các ngươi không có thống trị chơi chơi sao?

Kim Thiền nghe xong, liền cười phù một tiếng:

-Thổ dân nơi nhỏ bé chật hẹp này mà chúng ta thèm để ý đến bọn họ? Phốc phốc… Ngươi không ngại mất mặt, chúng ta còn ngại mất mặt đó.

Tần Thọ ngạc nhiên… thống trị một cái tinh cầu còn mất mặt? Đậu đen rau muống, lúc trước lý tưởng của thỏ gia ta chính là ở trong lớp làm tiểu tổ trưởng, quản mười mấy người như vậy thôi có được không vậy… Thật sự là người so người đáng chết, hàng so với hàng còn mất mặt, con mẹ nó.

Tần Thọ cũng không biết truyền tống bao lâu, cũng không nhớ rõ bao nhiêu lần, càng không rõ là đã đi bao xa.

Dù sao lúc Tần Thọ sắp không chịu nổi tịch mịch, cuối cùng hắn cũng nghe được một âm thanh khiến hắn vui vẻ:

-Đến rồi!

Không gian vỡ vụn, Tần Thọ đột nhiên mở to mắt, hắn muốn nhìn một chút những dư nghiệt của yêu tộc Thiên Đình này, rốt cuộc là ở một nơi như thế nào.

Nhưng mà khiến Tần Thọ ngạc nhiên là, vị trí của bọn họ, cũng chỉ là cái tinh cầu nhỏ! Đoán chừng tinh cầu này còn không có lớn bằng một nửa vệ tinh của Trái Đất là Nguyệt Cầu! Chứ lại càng không cần phải nói đến Thái Âm Tinh của Tiên Giới.

Bên trên tinh cầu càng là một mảnh hoang vu, cái gì cũng không nhìn thấy…

Tần Thọ chỉ vào bốn phía nói:

-Cái gì vậy, một đám đại lão các ngươi, lại ở loại địa phương đến cứt chim cũng không có này?

Kim Thiền đập một cái vào đầu Tần Thọ nói:

-Nhìn lên trên.

Tần Thọ ngửa đầu nhìn lại, lập tức trợn tròn mắt… há to mồm nói:

-Đây… đây là… đại lục?! Không đúng, cái này không phải là đại lục thông thường, đây là… đây là…

Nhện Núi nhìn thấy bộ dáng ngu ngơ của con thỏ, cười nhạo nói:

-Nhận ra rồi sao? Không sai, đây chính là Huyền Hoàng… Uhm, dùng lời của các ngươi nói, đây chính là bên dưới của… Địa Tiên Giới.

Tần Thọ triệt để trợn tròn mắt… Tần Thọ ở trên trời đã nhìn qua Địa Tiên Giới, chỉ có điều góc độ khi đó là góc độ nghiêng bên trên, hơn nữa khi đó không nhìn thấy điểm cuối cùng của Địa Tiên Giới, chỉ cảm thấy vô cùng lớn. Độ dày của đại địa này cũng như là vô cùng vô tận… nhìn không thấy đáy. Nhưng mà hắn tuyệt đối không ngờ được, vậy mà lại có một ngày hắn sẽ xuất hiện ở bên dưới Địa Tiên Giới.

Nơi này không phải là dưới Địa Phủ kia, mặc dù Địa Phủ được gọi là bên dưới mặt đất, nhưng thực ra lại là một tầng thế giới hoàn toàn khác, nó cũng không nằm trên cùng một bình diện với Địa Tiên Giới.

Nếu như nói Địa Tiên Giới là một cái đại lục lơ lửng trong vũ trụ, vậy thì bọn họ chính là lợi dụng truyền tống trận, nhiều lần trắc trở vây quanh phía dưới Địa Tiên Giới. Chân chính phía dưới!

Tần Thọ đã từng tưởng tượng vô số lần, nếu như Địa Tiên Giới có phía dưới thì sẽ là cái dạng gì. Dung nham? Hay là đại địa đen kịt? Hoặc là không có cái gì? Hay là căn bản không có phía dưới?

Lúc này, hắn đã có đáp án, phía dưới Địa Tiên Giới, lại là… một thế giới khác!

Địa Tiên Giới và thế giới trước mắt này, giống như hai bên của một cái bánh bích quy.

Phía trên là Địa Tiên Giới, phía dưới thì là một phiến thế giới khác, mà một phiến thế giới này so với Địa Tiên Giới mà nói thì càng thêm rách nát hơn!

Biển cả chiếm cứ tuyệt đại đa số, ở đây khắp nơi đều là hòn đảo, và nước từ trên mặt biển đánh vào núi cao, có hòn đảo trực tiếp nằm lật nghiêng ở trên mặt biển… Sở dĩ có thể nhìn ra là nằm nghiêng, đó là bởi vì bên trên hòn đảo còn có một số kiến trúc khổng lồ, mặc dù đã rách nát nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái to lớn năm đó, bọn họ xây ở trên đảo nhưng bây giờ lại ở trong biển, cho nên Tần Thọ phỏng đoán, cái kia hẳn là toàn bộ hòn đảo, hoặc là một phiến đại lục lật ra…


Bạn cần đăng nhập để bình luận