Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 594: Quỷ Đế ngũ phương







Chương 594. Quỷ Đế ngũ phương

Nam tử té xỉu, trận pháp bốn phía cũng dần biến mất, lúc này Tần Thọ suýt chút nữa chửi má nó!

Hắn cho rằng mình đã vào đến Chuyển Luân Điện, náo loạn nửa ngày, vẫn còn ở bên ngoài chỗ truyền tống trận!

Tần Thọ bước tới, giẫm lên mặt tên nam tử, sau đó thả hai chân rồi đạp vào mông đối phương, mắng:

-Nếu ta lớn lên giống như ngươi, ta thà rằng đi tìm chết... Á? Không phải là cái mông sao?

-Ngao!

Nam tử vốn dĩ bị đánh ngất bỗng nhiên che lấy đũng quần ngồi dậy, tròng mắt trừng lớn, miệng há to, tiếng hét thảm vang lên phá trời…

Tần Thọ nhanh tay đoạt lấy bàn quay trong tay Nhất Thủy, giơ tay lên, đang!

Nam tử lại bị đánh ngất lần nữa, hôn mê bất tỉnh…

-Thỏ Thỏ, làm sao bây giờ? - Nhất Thủy hỏi.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Còn có thể làm sao được nữa, đây chính là bảo bối đó! Mau kéo về đi, ta từ từ sờ… Khụ khụ… từ từ nghiên cứu.

Nói đến đây, bỗng nhiên Tần Thọ ngây người một lúc, hỏi ngược lại:

-Nhất Thủy, thực lực của con hàng này cũng bình thường, chỉ là cấp độ Địa Tiên. Nếu như hắn đối phó ngươi, ngươi cảm thấy, hắn có thể giết ngươi không?

Nhất Thủy lộ ra khuôn mặt tươi cười, liền muốn nói khoác, Tần Thọ vội vàng nói:

-Không được phép khoác lác! Phải ăn ngay nói thật!

Khuôn mặt nhỏ của Nhất Thủy lập tức xụ xuống, khổ sở nói:

-Còn tốt, mặc dù ta sẽ sợ, nhưng mà ta có Ngũ Tạc Luân, nó sẽ bảo vệ ta.

Tần Thọ nói:

-Vậy thì có nghĩa là, hắn không làm gì được ngươi?

Nhất Thủy gật đầu khẳng định, sau đó nói:

-Có điều hắn cũng rất đáng sợ nha…

Tần Thọ híp mắt, tình toán trong lòng: Đã tên này không thể giết chết Nhất Thủy, vậy thì tại sao lại phái hắn đến đây? Chẳng lẽ chỉ là tới để dọa Nhất Thủy à? Hay là…

Tần Thọ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quát to một tiếng:

-Đi, đi Chuyển Luân Điện!

Tần Thọ quăng lệnh bài, kích hoạt truyền tống trận, kết quả…

Oanh!

Một tiếng vang thật lớn, Tần Thọ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đại địa dưới chân nhao nhao nổ nát vụn!

Toàn bộ đại điện nổ tung trong nháy mắt!

Nhất Thủy phản ứng cực nhanh, vung Ngũ Tạc Luân trong tay lên, hoá thành năm tia hào quang dựng lên ngăn bốn hướng đất đá đang nổ, che chở hai người xông ra khỏi đại điện!

-Khụ khụ khụ…

Tần Thọ ho một trận kịch liệt, cũng không phải bị thương, mà lại bị bụi mù bay vào. Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ngọn núi cao mang theo truyền tống trận của Thập Điện Diêm Vương bị nổ tung từng cái một! Đỉnh núi khổng lồ vậy mà bắt đầu sụp đổ…

Tần Thọ thấy thế, thở dài một hơi, nói:

-Quả nhiên… tên kia đến chỉ là để kéo chân Nhất Thủy mà thôi. Hỏng rồi, tên kia đâu!

Tần Thọ đột nhiên nhớ tới, hình như không có mang thịt gà của mình ra! Nhìn xung quanh bốn phía một vòng, quả nhiên, con hàng đáng thương có cái mặt và cái mông đối nhau kia không có đi ra được, trận nổ lớn như vậy, lại thêm hắn đã hôn mê, tám phần là không sống nổi.

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét vang lên:

-Yêu nghiệt phương nào, lại dám tới Địa Phủ làm loạn?

Sau đó, liền thấy bên trong bầu trời xuất hiện một cái cửa lớn, kia rõ ràng là Quỷ Môn Quan mà Tần Thọ quen thuộc! Quỷ Môn Quan vừa mở ra, một người nam tử mặt mũi đầy xích hồng đi ra, hai mắt nam tử như chuông đồng, rít lên một hồi rồi thổi ra một trận gió, hô một cái liền thổi tắt được toàn bộ lửa trên núi!

Có điều giờ khắc này, ngọn núi đã sụp đổ hơn phân nửa, nửa cái đỉnh núi đã nổ đến không còn cái gì, bây giờ trừ khi thời gian nghịch chuyển, nếu không thì không ai có thể cứu vớt truyền tống trận này.

Nhìn thấy người kia, Nhất Thủy reo hò nói:

-Là Thái Úc Lũy Quỷ Đế phương Đông! Hắn chấp chưởng Đào Chỉ Sơn ở phương Đông và Quỷ Môn Quan, chính là Kim Tiên thực sự!

Tần Thọ nghe xong, hít vào một hơi lạnh, mặc dù hắn đã gặp qua Đại La Kim Tiên, thậm chí còn có người mạnh hơn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có thể nhìn thấy Kim Tiên xuất thủ.

Thái Úc Lũy nhìn lướt qua liền thấy Nhất Thủy, vung tay lên, Tần Thỏ cảm thấy trời đất thay đổi, lúc sau mở mặt đã thấy mình ở đối diện Thái Úc Lũy.

Tần Thọ vội vàng làm lễ nói:

-Nhật Dạ Du Thần của Thiên Đình bái kiến Quỷ Đế phương Đông.

Thái Úc Lũy hơi kinh ngạc nhìn Tần Thọ nói:

-Sao lại có thiên thần ở Địa Phủ?

Nhất Thủy lập tức nói:

-Bằng hữu của ta.

Tần Thọ nghe được, Thái Úc Lũy không phải kinh ngạc thật sự, mà là hoài nghi thân phận của Tần Thọ. Có điều Nhất Thủy nói thế này, Thái Úc Lũy lập tức – càng thêm hoài nghi!

Tần Thọ cười khổ trong lòng, lẽ nào hắn giống một đại thúc đi lừa đảo một đứa bé vậy sao?

Tần Thọ nhanh chóng móc ra lệnh bài Nhật Dạ Du Thần ném cho Quỷ Đế phương Đông, Quỷ Đế phương Đông nhìn một chút, rồi khẽ gật đầu, nói với Tần Thọ:

-Đạo hữu chớ trách, gần đây Địa Phủ liên tiếp bị tập kích, ta không thể không cẩn thận một chút.

Tần Thọ sửng sốt:

-Liên tiếp bị tập kích? Chuyện này sao có thể chứ?

Quỷ Đế phương Đông thở dài nói:

-Chúng ta đi Đào Chỉ Sơn ngồi một chút đi, từ từ trò chuyện.

Tần Thọ quay đầu nhìn truyền tống trận đã nổ không còn cái gì, hỏi:

-Cái kia…

Quỷ Đế phương Đông lắc lắc đầu nói:

-Không sao, chỉ là mấy tòa truyền tống trận mà thôi.

Tần Thọ nói:

-Ta là lo lắng cho những tòa đại điện kia…

Quỷ Đế phương Đông ha ha cười nói:

-Ngươi không cần lo lắng cái này, những tòa điện kia, không phải là thứ mà những tên chuột nhắt này có thể phá hư. Bọn hắn thật sự muốn phá hư đại điện, chỉ là một cái truyền tống trận mà thôi, phá hủy thì có lợi ích gì, xem như là đi bộ chạy tới thì cũng không tính là xa.

Nói xong, Quỷ Đế phương Đông làm dấu tay xin mời.

Nghe Quỷ Đế phương Đông nói kiểu này, Tần Thọ cũng nhẹ nhàng thở ra, người ta là người Địa Phủ còn không sợ, vậy thì hắn cũng không cần lo lắng cái này.

Đi vào Quỷ Môn Quan lần nữa, quả nhiên, Quỷ Môn Quan này không phải là Quỷ Môn Quan kia, đây chỉ là một cửa xuyên không gian mà thôi, một bước đi tới, trước mắt Tần Thọ lập tức sáng lên!

Chỉ nhìn thấy trước mắt là một mảnh rừng đào!

Địa Phủ không có ánh sáng, nhưng mà thực vật ở Địa Phủ lại có thể phát sáng, hoa đào ở nơi này tỏa ra ánh sáng màu hồng phấn nhàn nhạt, làm núi này ánh lên vô cùng lộng lẫy, nếu có một trận gió thổi tới, cánh hoa phiêu tán bay múa theo gió, giống như đom đóm đầy trời… Tần Thọ nhìn nhìn, nếu có thể mời mấy cô em ở Địa Cầu đến đây hưởng tuần trăng mật, hay tỏ tình lãng mạn, đoán chừng không có nữ nhân nào là không đổ.

Tần Thọ liếc mắt sang Nhất Thủy bên cạnh, không biết là nha đầu này nhìn đủ rồi hay là không tim không phổi tới cực điểm, bĩu môi một cái, cả mặt xem thường nói:


Bạn cần đăng nhập để bình luận