Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 676: Con thỏ vào phòng


Chương 676: Con thỏ vào phòng





Tầm Hương vội vàng lắc đầu nói:

-Không có, con một lòng hướng phật, sao có thể ăn thịt phá giới?

Địa Tàng Vương Bồ Tát hỏi ngược lại:

-Đã không có ảnh hưởng đến ngươi, vậy hắn ăn thịt của hắn, ngươi tu phật của ngươi, không phải tốt hơn sao?

Tầm Hương yên lặng, có điều vẫn là không cam lòng muốn nói điều gì đó, Địa Tàng Vương Bồ Tát tiếp tục nói:

-Hắn ăn thịt, là khảo nghiệm thành tín với ngươi; ngươi không ăn thịt, là tự thể nghiệm cảm hóa đối với hắn. Ai thắng ai thua, đều xem ở định lực và bản tâm. Nếu như bản tâm không động, ngoại vật đều là hư ảo. Nếu như bản tâm coi như hư ảo, tu phật có lâu hơn, tham gia thiền có lâu hơn, chung quy cũng là công dã tràng.

Tầm Hương nghe vậy, triệt để trầm mặc, thật lâu sau mới cung kính nói với Địa Tàng Vương Bồ Tát:

-Đệ tử đã hiểu rõ, đa tạ Bồ Tát.

Địa Tàng Vương Bồ Tát mỉm cười gật đầu.

Lúc này, Tần Thọ cũng đứng dậy, chắp tay với Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Ta cảm thấy ngươi nói có lý.

Địa Tàng Vương Bồ Tát mỉm cười…

Tầm Hương kinh ngạc nhìn Tần Thọ, trong lòng tự nhủ, cái con thỏ chết tiệt này vậy mà thông suốt rồi?

Sau đó liền nghe Tần Thọ nói:

-Bởi vì cái gọi là ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục. Nếu như ăn thịt uống rượu có thể trợ giúp Tầm Hương, vậy ta tự nhiên là không từ chối! Cho nên, từ hôm nay trở đi, ta quyết định mỗi ngày đều đứng ở cổng nhà Tầm Hương ăn thịt uống rượu.

Nghe nói như thế, nụ cười của Địa Tàng Vương Bồ Tát lập tức cứng đờ, hắn phát hiện, một đống lời vừa nói, kết quả như là nói với chó vậy, không có tác dụng gì đối với con thỏ. Cái con thỏ chết tiệt này hình như hơi khó chơi!

Tròng mắt Tầm Hương càng là sắp trợn lồi ta, nàng rất muốn mắng to hai câu, nhưng mà vừa nghĩ tới lời Địa Tàng Vương Bồ Tát vừa nói, cái này dường như cũng là một loại khảo nghiệm đối với bản tâm nàng, thế là cứng cổ lên, cười lạnh nói:

-Được! Đến đi! Ai sợ ai! Ta ăn một miếng thịt, ta sẽ gọi ngươi là gia gia!

Tần Thọ lập tức quay đầu nhìn về phía Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Bố Tát, ngươi xem, nàng đây coi như là khiêu chiến đúng không? Vậy thì ta liền ứng chiến, ngươi làm trọng tài cho ta, công chứng viên cái gì đó, được không?

Trong lòng Địa Tàng Vương Bồ Tát mắng to cái con thỏ chết tiệt này ở không đi gây sự, kìm nén xúc động muốn dùng cây chùy gõ chết cái con thỏ này, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

-Được.

Thế là Tần Thọ và Tầm Hương chính thức thành lập hiệp ước.

Nhất thời, tất cả đệ tử Phật Sơn ở đây đều nhìn về con thỏ, ánh mắt kia giống như là có thể toát ra lửa. Hiển nhiên, mọi người là cùng chung mối thù trong chuyện này, ý kiến là mười phần thống nhất.

Có điều mọi thứ đều có ngoại lệ, chí ít ở đây những hài tử kia, ánh mắt từng người đều nhìn Tần Thọ giống như là chúa cứu thế, bên trong mang theo chờ mong vô tận và nóng bỏng.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nhìn thấy cảnh này, chân mày hơi nhíu lại, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác dẫn sói vào nhà… Nhưng mà hắn tự hỏi, hắn đối với Phật Pháp của đệ tử nhà mình vẫn là rất có lòng tin, hắn tin tưởng, chỉ cần hắn ở đây, đệ tử của hắn nhất quyết sẽ không thể nào bị con thỏ này làm sai lệch.

Nghĩ đến đây, Địa Tàng Vương Bồ Tát mỉm cười, thầm nghĩ: “Chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi… có chút đột khó càng thú vị. Hi vọng cái con thỏ này đừng làm cho bần tăng thất vọng mới tốt…

Thiên nhìn thấy vậy nói:

-Cái con thỏ này đang làm khó Bồ Tát.

Long xem thường nói:

-Sao có thể? Tầm Hương đối với phật đạo có bao nhiêu thành kính, không cần ta phải nói, hẳn là tất cả mọi người đều biết ít nhiều? Đừng nói cái con thỏ kia chỉ vỏn vẹn cầm thịt đến dụ hoặc nàng, cho dù là cầm thiên tài địa bảo đến, theo ta thấy, cái con thỏ kia nhất định sẽ thua!

Già Lâu La gật đầu theo nói:

-Đúng, tâm của Tầm Hương đối với ngã phật, sao lại chỉ có chút thịt mà có thể dao động?

Thiên lắc đầu nói:

-Ta nói không phải Tầm Hương.

-Vậy thì là ai?

Thiên nhìn về phía những hài tử trong học đường.

Đám người ngạc nhiên…

La Già Ma Hầu nhìn thấy, xoa một vòng trán của mình, cười nói:

-Ngươi cứ yên tâm, đây đều những hài tử có phật tính tốt nhất mà đệ tử Phật Môn chúng ta tìm ra từ bên trong ức vạn phật tử ở Phật Sơn. Hơn nữa, cho dù bọn họ không cưỡng lại được dụ hoặc, không phải còn có chúng ta sao? Những năm này chúng ta ngày đêm dạy bảo bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ không khiến cho chúng ta mất mặt.

Thiên khẽ gật đầu nói:

-Như thế thì tốt, La Già Ma Hầu, lúc ngươi rảnh thì theo dõi nhiều một chút.

La Già Ma Hầu vung tay lên nói:

-Yên tâm đi, có ta ở đây, một đứa bé cũng sẽ không học cái xấu.

Lúc này Thiên mới hoàn toàn yên lòng.

-Được rồi, đó chính là chỗ ngồi của ngươi, ngồi xuống đi.

Địa Tàng Vương Bồ Tát chỉ vào chính giữa hàng thứ nhất, đối diện với vị trí của Địa Tàng Vương Bồ Tát rồi nói…

Đám người nhìn thấy cũng sững sờ, không ngờ tới Địa Tàng Vương Bồ Tát lại để vị trí tốt nhất cho Tần Thọ ngồi, điều này đúng là khiến cho bọn họ có chút bất ngờ. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hơi ê ẩm, ánh mắt từng người nhìn nhìn Tần Thọ càng là không hữu hảo.

Tần Thọ cũng mặc kệ bọn họ, sau khi đặt mông ngồi xuống vẫy vẫy nói với mấy người Lý Trinh Anh:

-Đừng đứng đấy nữa, cùng ngồi một chỗ đi.

-Con thỏ, đây là phật đường của Phật Sơn, ai đứng ai ngồi đó là do Bồ Tát. Ngươi kêu đến kêu đi như thế, tính là gì? - Tầm Hương quát lớn.

Tần Thọ ngẫm lại cũng phải, thế là tội nghiệp nhìn về phía Địa Tàng Vương Bồ Tát.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nói:

-Lý thí chủ và Địa Dũng phu nhân chính là nữ nhi của Thác Tháp Thiên Vương, Khôi Tam là hậu huệ của Côn tộc ở Bắc Hải, đều có tư cách được ngồi.

Nghe nói như thế, Lý Trinh Anh và Địa Dũng phu nhân lập tức vui mừng, vội vàng cúi đầu vái Địa Tàng Vương Bồ Tát, nói lời cảm tạ, sau đó nhao nhao ngồi xuống. Hai người cũng không ngồi phía trước, mà an vị ở phía sau, nhưng mà cái bộ dáng nghiêm túc kia, khiến cho người ta không chút nghi ngờ thái độ học tập của các nàng. Chí ít, so với con thỏ lấm la lấm lét kia đáng tin hơn nhiều.

Về phần Khôi Tam, hắn thì không có nhãn lực độc đáo tốt như vậy, nhìn thấy con thỏ ngồi trước mặt, tự nhiên cũng không khách khí, khiêng Thanh Đồng Long đi tới bên cạnh con thỏ, sau đó đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm đứa trẻ tội nghiệp khóc oa oa trước mặt… Đứa bé kia bị dọa đến oa một tiếng liền khóc, sau đó nhanh chân chạy qua một bên gào:

-Ta muốn tìm mẹ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận