Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 335: Ta không đi nữa!


Chương 335: Ta không đi nữa





Đông Hải Long Vương Ngao Quảng năm đó có thể kiên quyết rời khỏi Long Đảo, theo chân Ngọc Đế xuống đây lập nên Long Tộc Tứ Hải, đương nhiên sẽ là người tâm linh thông tuệ. Nhược điểm duy nhất của hắn là nhi tử thứ ba, hắn luôn cảm thấy áy náy với Ngao Bính.

Nếu không có sự tham gia của Ngao Bính, đầu óc Ngao Quảng rất thanh tỉnh, không bị tình cảm chi phối, suy nghĩ liền linh hoạt, lập tức hiểu được gì đó.

Lông mày giật giật, nở nụ cười:

-Tinh Quân, chuyện này, ngài xem?

Thái Bạch Kim Tinh cười:

-Long Vương, con thỏ này có duyên với tại hạ, chuyện hôm nay cứ bỏ qua đi được không?

Đông Hải Long Vương lập tức sáng tỏ, hiểu rõ mọi chuyện!

Thái Bạch Kim Tinh là ai chứ? Tuy mọi người đều biết hắn là người tốt! Nhưng mọi người càng hiểu rõ, Thái Bạch Kim Tinh sẽ không ra mặt vì những chuyện thế này, khi hắn đã ra mặt, có nghĩa là đại biểu cho Ngọc Đế!

Ngao Quảng đã biết mình nên làm gì...

Thế nhưng lại nghe con thỏ hét:

-Không được! Tuyệt đối không được! Ta không đồng ý!

Thái Bạch Tinh Quân nói:

-Con thỏ, sao lại không được?

Tần Thọ:

-Lão Long Vương đã nói, chuyện này xảy ra trên đất Đông Hải của bọn hắn, không đến lượt Thiên Đình quản! Lão Long Vương quản ta đã là gì, hắn ta còn không cho ta đi...

Lời vừa nói ra, mặt của Ngao Quảng đều trở nên tái mét, khi nào thì hắn nói qua là không thuộc sự quản lý của Thiên Đình chứ?

Thái Bạch Kim Tinh hiểu quá rõ miệng quạ đen của con thỏ chết tiệt này, đương nhiên sẽ không xem là thật, nhưng vẫn nói một cách nghiêm túc:

-Long Vương, lời này là thật sao?

Ngao Quảng vội vàng lắc đầu nói:

-Tinh Quân, ngài hiểu rõ ta nhất. Tuy long tộc ta có chút kiêu ngạo, nhưng sẽ không đến nỗi nói ra những lời này. Ngài đừng có tin lời nói lung tung của con thỏ này.

Tần Thọ bĩu môi nói:

-Nhìn dáng vẻ kia của ngươi, thôi vậy, ta xem như ngươi chưa từng nói qua vậy.

-Cái gì mà xem như ta chưa từng nói qua? Vốn dĩ bổn vương không có nói qua!

Ngao Quảng nào dám thừa nhận chuyện này, một chút cũng không dám dính tới, lập tức vạch rõ ranh giới. Giọng điệu khi nói, y như một nàng dâu giận dỗi vậy, biểu cảm cũng vô cùng chân thật, vai diễn này hắn diễn rất đạt.

Tần Thọ nhìn hắn, trong lòng nhịn không được khen một tiếng: “Lão già này, thật con mẹ nó mà!”

-Phụ vương...

Ngao Bính muốn nói gì đó.

Ngao Quảng lập tức trả lời:

-Ngao Anh, hôm nay tam đệ mệt rồi, dẫn hắn đi nghỉ ngơi đi.

Ngao Anh hiểu rõ ý của Ngao Quảng, cho dù Ngao Quảng có sủng ái Ngao Bính ra sao, cho dù có thổi phồng nhi tử mình thế nào, đến cuối cùng, hắn vẫn có lý trí nhận ra sự thật, đứa con này thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, chỉ có phá là giỏi, nói một cách khác, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Vì thế Ngao Anh kéo Ngao Bính đi, Ngao Bính muốn nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của Ngao Anh liếc một cái nên không dám làm gì nữa, chỉ có thể tức giận rời đi, khi đi còn hung dữ lườm Tần Thọ một cái.

Tần Thọ cười nói:

-Lão Long Vương, chuyện này ngươi không nhận. Vậy chuyện không để cho ta rời khỏi đây, không phải là những lời mà ngươi nói sao?

Tên gian xảo Ngao Quảng liền lập tức cười nói:

-Con thỏ, dựa theo lời ngươi nói, đó chẳng phải là những lời tức giận thôi sao. Những lời đó sao có thể xem là thật được? Tinh Quân, ngài nói xem có phải hay không?

Thái Bạch Kim Tinh định gật đầu thì nghe thỏ hắng giọng la lớn:

-Lời nói tức giận sao? Lời nói tức giận thì không phải lời nói à? Sao nào? Thỏ gia ta tự nhiên bị các ngươi vây công hai lần một cách vô tội, muốn ta cứ thế mà bỏ qua sao? Ta mặc kệ, cho dù đây chỉ là lời nói tức giận, thỏ gia ta cũng xem đó là thật!

Ngao Quảng cau mày nói:

-Con thỏ, ngươi muốn sao?

Tần Thọ nói:

-Rất đơn giản, thỏ gia ta cũng không ức hiếp ngươi nữa, không phải ngươi nói không để ta đi sao? Vậy ta sẽ không đi nữa! Ngươi chăm lo việc ăn uống của ta, ta ở lại đây tám năm hay mười năm gì đó, ngươi thấy sao?

Ngao Quảng vừa nghe, lập tức sững sờ, chỉ có yêu cầu này?

Còn chưa đợi Ngao Quảng phản ứng lại, Thái Bạch Kim Tinh đã nói:

-Không được!

Tần Thọ nghiêng đầu hỏi:

-Tại sao?

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Ngọc Hoàng có lệnh, ngươi nhất định phải quay về sớm một chút.

Tần Thọ nói:

-Sớm chút, cũng không phải bây giờ, thần tiên có thể sống đến mấy tỉ năm cũng không thành vấn đề, mười năm tám năm không phải đã là sớm rồi sao?

Ngao Quảng gật gật đầu theo bản năng, mười năm tám năm gì đó đúng thật không phải là dài, còn việc chỗ ăn chỗ ở, Long Cung của hắn có rất nhiều cung điện, cho con thỏ này đại một phòng nào đó là được rồi. Còn việc ăn thì sao? Đông Hải rộng lớn vô tận, tôm cua hầu như nhiều vô số kể, hắn cũng không để ý.

Thái Bạch Kim Tinh vẫn nói:

-Không được.

Tần Thọ lại hỏi:

-Vậy mười ngày nửa tháng đi, có thể chứ?

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Nhiều nhất là bảy ngày! Bảy ngày sau nếu ngươi còn chưa quay về Thiên Đình, ta sẽ đến bắt người.

Tần Thọ vừa nghe, mau chóng trả lời:

-Không thành vấn đề! Thành giao!

Thái Bạch Kim Tinh vừa thấy, ngay lập tức biết mình đã bị lừa! Vốn dĩ con thỏ này không có định ở đây lâu!

Nhưng bảy ngày cũng tốt, không được tính là dài, nghĩ đến đây, Thái Bạch Kim Tinh liền kéo con thỏ qua một bên nói:

-Bảy ngày này, ngươi không được tiếp xúc với máu của oán linh!

Tần Thọ cười trả lời:

-Yên tâm! Ta hiểu rồi.

Thái Bạch Kim Tinh ngạc nhiên nói:

-Ngươi hiểu?

Tần Thọ cười hi hi trả lời:

-Tốt xấu gì thỏ gia ta cũng đã từng theo qua rất nhiều sư phụ, có chút chuyện vẫn nên hiểu.

Thái Bạch Kim Tinh trả lời:

-Nếu ngươi đã hiểu, vậy thì nên hiểu rõ hậu quả. Ta cũng không nói nhiều nữa, ngươi ở lại đây, tự mà thu xếp cho ổn thỏa nhé.

Tần Thọ lại kéo lấy Thái Bạch Kim Tinh định rời đi, cười hi hi nói:

-Tinh Quân, vậy... nếu ta ăn quá nhiều, ngươi có thể giúp ta đè ép một chút không.

Thái Bạch Kim Tinh vừa nghe, ngay lập tức căng thẳng hẳn ra:

-Cái gì, ngươi định ăn sạch cả Đông Hải Long Cung sao?

Tần Thọ nhe răng cười, cái gì cũng không nói, ý chính là: Ta đã cố gắng lắm rồi!

Thái Bạch Kim Tinh cười khổ nói:

-Ngươi đấy... yên tâm, hải sản ở Đông Hải Long Cung rất phong phú, đủ cho ngươi ăn. Còn hậu quả... ngươi ngay cả thánh nhân cũng đều dời ra, còn có hậu quả gì chứ?

Tần Thọ vừa nghe, trước là sững sờ, sau đó phản ứng lại nói:

-Bồ Đề Tổ Sư?

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Còn có thể là ai? Tuy rằng thánh nhân không có xuống phàm trần nữa, nhưng thể diện vẫn còn đó, ai lại dám không nể mặt chứ? Nếu không, lỡ như thánh nhân rời khỏi Tử Tiêu Cung, nhân quả này ai chịu nổi đây? Thôi được rồi, không nói nữa, ta đi đây! Ngươi đấy, nhớ tự mình thu xếp cho ổn thỏa.

Nói xong, Thái Bạch Kim Tinh liền bay đi, vẫy tay nói với Long Vương:

-Nếu đã như vậy thì con thỏ ở lại Long Cung bảy ngày, bảy ngày sau ta đến đây đón hắn về Thiên Đình.

Ngao Quảng cười khổ nói:

-Nếu đã như vậy thì ngài hãy ở lại đây đi.

Thấy Thái Bạch Kim Tinh sắp phải đi, Ngao Quảng truyền âm nói:

-Tinh Quân, có phải… con thỏ này có lai lịch gì không?

Thái Bạch Kim Tinh truyền âm căn dặn:

-Cứ thuận theo hắn, đừng có gây ra chuyện gì, nếu gây chuyện, người chịu khổ chỉ có ngươi mà thôi. Haizz... Ngọc Đế cũng đau đầu vì hắn.

Nói xong, Thái Bạch Kim Tinh đi mất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận