Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 960: Lời mời của kính đen


Chương 960: Lời mời của kính đen





Đối với cái này, Đông Hoàng Thái NHất đánh giá Tần Thọ là:

-Đệch… chính ngươi có thịt ăn, còn phải để cho một đám sói đói hạn hán, quá không ra gì!

Tần Thọ đối với cái này chỉ là cười ha ha, thầm nghĩ: “Má nó, mặc dù thỏ gia ta có Hằng Nga, nhưng mà ta là con thỏ! Tình cảm giữa chúng ta, nói là vợ chồng, còn không bằng nói là thân nhân. Sau đó các ngươi muốn một đám gia hỏa chàng chàng thiếp thiếp chạy ở trước mặt ta, đây không phải là ngược cẩu à? Muốn ngược cẩu thì được, chờ thỏ gia ta hóa hình, thật sự cua được Hằng Nga rồi nói sau! Đến lúc đó, để cho các ngươi hiểu rõ cái gì gọi là phương thức ngược cẩu!

Đang lúc Tần Thọ ở chỗ này hăng hái…

Một vật từ trên trời rơi xuống!

Tần Thọ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một hỏa đoàn to lớn đi thẳng tới Nguyệt Cung.

Tần Thọ nhướng mày, bay lên không trung, đánh một chưởng, vật kia rơi thẳng vào trong tay hắn.

Tần Thọ tập trung nhìn, hoảng sợ nói:

-Lão Lô?!

Không sai, đồ vật bên trong hỏa cầu chúng là Lò Bát Quái!

-Con thỏ, đừng nói nữa, nhanh cứu người!

Lò Bát Quái nhe răng há miệng kêu lên.

Tần Thọ dùng sức khẽ hít, hút toàn bộ ngọn lửa trên người Lò Bát Quái vào trong miệng, sau đó mở Lò Bát Quái ra xem, chỉ thấy hai mắt Mèo Béo đã trắng dã, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít!

Tần Thọ mắng:

-Mẹ nó, làm sao vậy?

Vừa nói, Tần Thọ vừa túm Mèo Béo đi ra, sau đó giơ thẳng lên trời quát to một tiếng:

-Đông Hoàng Thái Nhất! Ngươi mau tới đây cho ta!

Tần Thọ biết, trong tất cả mọi người, chỉ có Đông Hoàng Thái Nhất là ở mặt trăng đi dạo, bây giờ muốn cứu mạng, tìm Đại Đế tới cứu đương nhiên là đáng tin nhất.

Lò Bát Quái nghe xong, giật nảy mình, nói:

-Ai?

-Ai u, đây không phải là Lò Bát Quái sao? Các ngươi đây là đang làm gì vậy? Lò sắt hầm mèo béo à? Không cần khách khí như thế đâu.

Đông Hoàng Thái Nhất vừa tới, đã cười ha ha ngồi xổm trên Lò Bát Quái.

Hơn nữa, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Lò Bát Quái, hiển nhiên là gia hỏa Lò Bát Quái này sống lâu hơn Tần Thọ nhiều.

Lò Bát Quái giật nảy mình:

-Ôi đệch! Ngươi cũng sống á!

Đông Hoàng Thái Nhất gật đầu nói:

-A…

Tần Thọ trực tiếp đá cho Lò Bát Quái một cước nói:

-Đừng phí lời nữa, Đông Hoàng, đây là bằng hữu của ta. Cứu người!

Đông Hoàng Thái Nhất sững sờ, quay đầu nhìn về phía Tần Thọ, rồi lại nhìn nhìn Mèo Béo, sau đó còn muốn ba hoa một cái, kết quả nhìn thấy con mắt Tần Thọ.

Sâu trong con mắt kia đều là hỏa diễm cuồn cuộn, giống như là một khắc sau sẽ bạo phát!

Từ khi biết Tần Thọ đến nay, Đông Hoàng Thái Nhất chưa bao giờ thấy thấy Tần Thọ tức giận như thế, biểu hiện cả người liền đứng đắn hơn.

Hắn lập tức biết, bây giờ không phải là lúc cãi cọ.

Thế là, Đông Hoàng Thái Nhất vỗ Mèo Béo một cái, một khắc sau, từng đám từng đám ngọn lửa màu đen bay ra từ trong cơ thể Mèo Béo.

Sau đó Đông Hoàng Thái Nhất ném ngọn lửa màu đen qua một bên, rồi vỗ đầu Mèo Béo:

-Tỉnh lại!

Một khắc sau!

-A!

Mèo Béo đột nhiên ngồi dậy, miệng lớn thở hổn hển, kêu lên:

-Lão tử chết rồi sao?

Sau đó Mèo Béo liền thấy gương mặt con thỏ và một gia hỏa bất cần đời ở trước mắt.

Mèo Béo ngạc nhiên nói:

-Con thỏ? Ta… ta đây là?

Tần Thọ nói:

-Ngươi trở về rồi, lão Lô mang ngươi trở về. Nửa chết nửa sống… đây là… được rồi, giới thiệu quá phiền toái. Ngươi nói cho ta biết trước, Trùng Bát đâu?

Mèo Béo cười khổ một tiếng, mở rộng miệng phun ra một cái cầu kim sắc, ném cho Tần Thọ nói:

-Đây là Trùng Bát bảo ta đưa cho ngươi, cũng là thành quả đi săn trong khoảng thời gian này của chúng ta.

Tần Thọ nhìn về phía Lò Bát Quái, Lò Bát Quái vẫn xoay quanh vòng tại chỗ, không có chút ý muốn giải thích nào.

Tần Thọ lập tức có loại dự cảm xấu, đá Lò Bát Quái một cước, cả giận nói:

-Đừng giả chết! Nói chuyện!

Lò Bát Quái khổ sở nói:

-Trùng Bát, có thể không về được.

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Có ý gì?

Mèo Béo nói:

-Sau khi chúng ta rời đi, thiết kế rất nhiều bẫy rập, quả thực là săn được không ít con mồi. Nhưng mà về sau có người bắt đầu tính kế chúng ta, khắp nơi đều có hố… Một lần cuối cùng, chúng vốn dĩ dự định rời đi. Kết quả bị đối phương bao vây, Trùng Bát phản tổ mang theo chúng ta giết ra khỏi vòng vây, kết quả phát hiện… chúng ta bị vây ở trong huyễn cảnh. Cái gọi là đường ra, thật ra chính là đường vọt vào trong kính đen.

-Có Đại Đế xuất thủ, bắt Trùng Bát đi.

-Trong lúc nguy cấp, Trùng Bát tự bạo nửa người ném chúng ta vào loạn lưu trong hư không, chúng ta dùng la bàn trốn về.

-Ta là trúng huyễn thuật của đối phương, suýt chút nữa chết ở trong giấc mộng…

-Mẹ nó, cả đời chơi chim, kết quả suýt chút nữa bị chim mổ mù mắt, ài.

Tần Thọ nghe đến đây, sắc mặt càng ngày càng âm trầm xuống…

Lúc này, Đông Hoàng Thái Nhất nói:

-Việc này nhìn không đơn giản, mặc dù ở trong tay Đại Đế cũng có thể trốn, nhưng mà dựa vào chút thực lực cặn bã của các ngươi, tuyệt đối không trốn thoát được.

Lò Bát Quái nói:

-Trùng Bát phản tổ chính là cao thủ cấp Hoàng! Thậm chí còn có thể giết cấp Hoàng!

Đông Hoàng Thái Nhất cười nhạo nói:

-Cấp Hoàng và Đại Đế là hai khái niệm, cấp Hoàng tự bạo cũng chạy không thoát, dựa vào cái gì lại để cho các ngươi chạy mất?

Lò Bát Quái và Mèo Béo lập tức im lặng, nhưng mà bọn họ đích xác là đã trở về.

Đúng lúc này, Tần Thọ ngẩng đầu lên nói:

-Có lẽ, bọn họ là cố ý để cho các ngươi trở về truyền tin tức cho ta. Nếu như thật là như vậy, như vậy thì hẳn là Trùng Bát còn chưa chết.

Đông Hoàng Thái Nhất nghiêng đầu nhìn Tần Thọ nói:

-Con thỏ, ngươi không phải là dự định đến đó đấy chứ? Nơi đó là kính đen, là đại bản doanh của bọn họ. Đi vào, nói thật, ta cũng chưa hẳn có thể mang ngươi ra.

Tần Thọ rất muốn nói, không đi…

Nhưng mà ngẫm lại vì hắn nên Trùng Bát mới đi liều mạng, lúc này không đi, hắn có còn là người không?

Thế là thở dài nói:

-Đi!

Đông Hoàng Thái Nhất cau mày nói:

-Con thỏ, không phải là ta không giúp ngươi, mà là bây giờ ta đang cùng mấy vị Đại Đế và Vu Tộc bố trị một trận đại cục. Ta thật sự không đi được… nếu như có thể, ngươi kéo dài một lúc. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau giết qua, có phải là an toàn hơn không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận