Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 257: Thỏ gia rất tức giận



Chương 257: Thỏ gia rất tức giận





Tần Thọ biết nữ tử đang nói đến hắn, nhanh trí hỏi:

-Thứ gì?

Nữ tử đang muốn nói chuyện, trên núi vang lên giọng nói của Ngọc Đế:

-An tĩnh làm cơm đi, ăn xong rồi thì xuống dưới quản tốt Ngự Hoa Viên.

Nữ tử bĩu môi, nói:

-Nấu cơm đi.

Tần Thọ vốn cho rằng nữ tử này không sợ trời không sợ đất, có thể từ miệng nữ nhân hung ác này biết được thân thế của mình, nhưng mà cũng không biết Ngọc Đế vô tình hay là cố ý, vậy mà thời khắc mấu chốt lại cắt ngang câu chuyện của bọn hắn.

Lắc đầu, lấy thịt sói ra, đặt trước mặt nữ tử, nói:

-Ta không biết tinh luyện, thứ này chính ngươi tự mình làm đi?

Nữ tử cau mày nói:

-Ngươi không biết tinh luyện?

Tần Thọ nói:

-Ừ...

Nữ tử ha ha cười nói:

-Ngọn lửa trên tay ngươi dùng để làm gì?

Tần Thọ nói:

-Để nướng thịt đó...

Nữ tử sững sờ, sau đó dùng vẻ mặt kì quái nhìn Tần Thọ, nói:

-Nếu người kia còn sống, nhất định hắn sẽ đánh ngươi chết tươi.

Phụt!

Trên đầu ngón tay của Tần Thọ cháy lên ngọn lửa nhỏ, nói:

-Chẳng lẽ đồ chơi này ngoại trừ nướng thịt và chiếu sáng ra còn có thể làm được chuyện khác sao?

Nữ tử nói:

-Đừng hỏi ta, tự mình đi đến sạp hàng vỉa hè mua vài cuốn sách để nghiên cứu đi.

Tần Thọ yên lặng, xem ra lời nói láo của hắn nữ tử vốn không tin, bây giờ lại quay ra nói móc hắn.

Nhưng mà Tần Thọ cũng không quan tâm, nói:

-Được rồi, vậy ngươi tinh luyện nó đi.

Nữ tử liếc qua thịt Yêu Lang kia, khóe mắt co rút, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện tinh luyện, hay muốn muốn đánh chết con thỏ này rồi cùng tinh luyện luôn...

Cuối cùng nữ tử nói:

-Dùng ngọn lửa của ngươi đốt thịt này đi, khống chế ngọn lửa đi vào máu thịt, tìm kiếm oán khí và sát khí bởi vì không cam tâm chết mà xuất hiện, dùng lửa đốt cháy nó.

Tần Thọ nói:

-Ngươi đây coi như là chỉ điểm ta?

-Con thỏ, ngươi nói nhảm hơi nhiều rồi. - Nữ tử lạnh lùng nói.

Tần Thọ quyết định ngậm miệng, chuyện khác không biết, nhưng có một đạo lý hắn biết rất rõ!

Đó chính là, kiếm được món hời thì thầm vui là được rồi, nếu cứ kêu to, tám phần sẽ bị đập chết.

Vì thế, Tần Thọ dựa theo lời nữ tử nói, dùng ngọn lửa bao lấy thịt Yêu Lang, sau đó nhắm mắt điều khiển ngọn lửa đi vào máu thịt Yêu Lang, kết quả ngọn lửa này như cánh tay vậy, biến thành một ngọn đuốc, chui vào khe hở giữa thịt Yêu Lang!

Sau đó trong đầu Tần Thọ xuất hiện một tấm bản đồ, lửa nóng cực độ, dòng máu màu đỏ, trong máu xuất hiện từng luồng sát khí và oán khí hung bạo.

Ý niệm của Tần Thọ di chuyển, lập tức ngọn lửa vồ tới giết.

Những luồng sát khí hung mãnh và oán khí không có chút sức chống cự nào trước mặt ngọn lửa, trong nháy mắt bị ngọn lửa đốt cháy, hóa thành hư vô...

Mà ngọn lửa sau khi gặp được sát khí giống như lửa cháy đổ thêm dầu, càng trở nên dữ dội...

Tần Thọ cảm thấy chơi vui, cũng không vội mà nấu cơm, liền khống chế những ngọn lửa này tấn công xung quanh, rất có cảm giác giống như đại tướng quân quét sạch kẻ địch bốn phương tám hướng.

Mà bên ngoài, nữ tử an tĩnh nhìn Tần Thọ, khóe miệng hơi cong lên, giống như là đang cười, lại dường như chẳng làm gì cả.

Mười phút sau, Tần Thọ tiêu diệt tất cả sát khí và oán khí, đồng thời hắn phát hiện, những nơi mà hỏa diễm đi qua, các tạp chất trong máu thịt và vài tế bào bị đốt rụi. Nơi nào ngọn lửa đốt qua, còn lại chỉ còn tế bào máu thịt hoàn mỹ, cùng máu tươi và nguyên khí!

Tần Thọ từ từ mở hai mắt ra, đồng thời ngọn lửa như binh sĩ nghe được mệnh lệnh thu binh, gào thét rút vào cơ thể của Tần Thọ. Tần Thọ kinh ngạc phát hiện, những ngọn lửa này lại mang về rất nhiều nguyên khí!

Nói cách khác, vừa mới tiến vào cơ thể Yêu Lang cũng không chỉ đơn giản là đốt mà còn đoạt nữa!

Sau khi đi dạo một vòng, tất cả nguyên khí thuộc về Tần Thọ!

Trong lòng Tần Thọ kinh ngạc: “Bà mẹ nó! Ngọn lửa này còn có thể chơi như thế sao! Hôm nay kiếm bộn rồi!”

Đồng thời, điều Tần Thọ kinh ngạc hơn chính là, trước đó con Yêu Lang to như con trâu, bây giờ chỉ còn cỡ một con heo nhỏ! Huyết nhục kia màu vàng hơi trong suốt, giống như một tác phẩm nghệ thuật chứ không giống như là đồ ăn.

Nếu không phải có mùi của Yêu Lang, suýt chút nữa Tần Thọ tưởng là thừa dịp hắn tinh luyện Yêu Lang, nữ tử đã lén ăn rồi...

Tần Thọ nhìn nữ tử, đáng tiếc nữ tử không có ý muốn giải thích.

Tần Thọ chỉ có thể tự mình suy nghĩ, nhưng mà hắn rất nhanh đã nhớ đến chuyện của Chu Bất Hoặc, một con bạo long dài hơn vạn dặm, nhưng sau khi Trù Thần tinh luyện cũng chỉ dài cỡ ba trăm mét... có thể thấy được, những con yêu vật khổng lồ này, sau khi bỏ đi tạp chất cũng không còn bao nhiêu thịt ngon.

Nhưng mà có phải vì lẽ đó hay không, dù sao Tần Thọ cũng tin.

Đã tinh luyện xong, Tần Thọ cũng không đợi...

Tiện tay cầm thịt sói xé ra!

Thịt sói vốn không thể xé được bây giờ đã chia làm hai nửa! Đồng thời mỡ vàng óng cũng tí tách rơi xuống... thấy vậy Tần Thọ có chút đau lòng, vội vàng để xuống.

Sau đó, Tần Thọ lấy một cái nồi ra, bỏ chút gia vị, muối, bột ngọt và nửa thịt sói, tiếp tục hầm trên lửa nhỏ...

Nửa kia thì chặt thành khối lớn, để ở một bên.

Bên này mở nồi xào lăn, bỏ các gia vị như trần bì, đảo lên, thịt sói đã nấu thành một nồi...

Qua chừng nửa canh giờ, mùi thịt sói tỏa ra...

Theo bản năng Tần Thọ nuốt một ngụm nước miếng...

Ùng ục...

Tần Thọ cúi đầu sờ lên cái bụng, thầm nói: “Không thể nào? Nhanh vậy đã đói bụng? Ối… hình như không phải ta...”

Đang lúc nói chuyện, Tần Thọ ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử.

Kết quả nữ tử nghiêng đầu đi, cũng không nhìn con thỏ mà nhìn mây bay trên bầu trời, lạnh lùng nói:

-Nhìn ta nữa ta sẽ nấu ngươi luôn!

Tần Thọ nhe răng, cười nói:

-Đại tỷ, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là miệng quá hung dữ. Không phải ta nói ngươi chứ ngươi hung ác như thế, sao tìm được đối tượng.

Tay ngọc của nữ tử hất lên, con thỏ chạy một đường vòng cung hoàn mỹ, sau đó uống thử một miếng trong nồi!

Ừng ực...

Con thỏ ngâm mình vào nồi nước bốc khói, sau đó thò đầu ra, cười hề hề mà nói:

-Đại tỷ, canh hơi nhạt.

Nữ tử không còn gì để nói, đoán chừng nàng ta cũng chưa gặp kẻ không tim không phổi như thế, con thỏ chết tiệt đê tiện không sợ chết!

Lúc này lại không quan tâm sự sống chết của mình, mà quan tâm canh mặn hay nhạt...

-Làm đồ ăn! - Nữ tử lạnh lùng nói.

Tần Thọ cười ha ha, leo ra khỏi nồi, run run người, nước canh văng tung tóe...

Sau đó, Tần Thọ lấy thịt sói hầm trong lửa nhỏ ra, tay không xé thịt sói thành từng miếng, chấm chút tương mỡ sói, bỏ vào trong miệng khẽ cắn...

-Ôi!

Tần Thọ nhịn không được kêu thành tiếng:

-Ăn ngon quá!

Mặc dù Tần Thọ ăn không ít linh thú ở chỗ Trù Thần, nhưng linh thú chỉ là dị thú hấp thu nguyên khí đất trời, những dị thú kia mùi vị không tệ, nhưng sao có thể so được với Yêu Lang cấp Địa Tiên?

Thịt sói rất dai, miệng vừa nhai thì trong miệng đã đầy mỡ!

Tương mỡ sói kia cũng rất ngon, Tần Thọ dựa vào cách trước kia làm tương thịt chó, chuyên dùng để kết hợp chấm thịt chó!

Bây giờ tương mỡ sói đã cho rất nhiều gia vị của Trù Thần vào, hương vị càng tuyệt hơn!

Tần Thọ chỉ cảm thấy vị giác trong miệng đều nổ tung, gào thét, muốn ăn cơm!

...

Nhưng mà sau một khắc, một cánh tay ngọc đưa qua, mâm thịt sói và tương thịt sói cách Tần Thọ càng lúc càng xa...


Bạn cần đăng nhập để bình luận