Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 706: Nhện núi



Chương 706: Nhện núi





Lôi Khâu nức nở nói:

-Làm sao để tìm đây?

Lão nhân nói với vẻ đương nhiên:

-Không phải ngươi còn có con chó sao?

Hắc Kỳ Lân không cam lòng kêu một tiếng, Lôi Khâu nói:

-Đây là Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân.

Lão nhân nói:

-Ta biết là Hắc Kỳ Lân, nhưng mà ở niên đại của chúng ta, chính là chó nuôi.

Vẻ mặt Hắc Kỳ Lân tức giận, lại không dám phát tác.

Lôi Khâu triệt để không phản bác được… Trong lòng của hắn chỉ có một cái ý niệm trong đầu: “Con mẹ nó, con thỏ chết tiệt! Bẫy chết lão tử rồi! Còn không bằng ngươi giết ta đi!”

Tần Thọ đương nhiên không biết Lôi Khâu bây giờ có bao nhiêu đáng thương, trong đầu bây giờ chỉ có ba chuyện: “Thứ nhất, tìm tổ tiên Địa Tiên, phá Cửu Long Thần Hỏa Tráo, cứu Na Tra và Hoàng Phi Hổ; Thứ hai, nghe nói tổ tiên Địa Tiên trồng Nhân Sâm, cũng không biết quả đã chín chưa; Thứ ba, hắn muốn về nhà!

Đáng tiếc, bên trong ba cái suy nghĩ, rõ ràng hiện tại về nhà là đơn giản nhất, kết quả, bây giờ hắn lại căn bản là không có cách nào thoát thân về nhà.

Cho nên, đi Ngũ Trang Quan là chuyện đầu tiên cần giải quyết, sau đó liền là khiến tổ tiên của Địa Tiên là Trấn Nguyên Tử đi cứu người, hắn tiện thể giúp đỡ trông cây Nhân Sâm…

Nghĩ đến chỗ này, Tần Thọ hài lòng gật đầu, thấy kế hoạch của mình quả thực là quá tốt rồi!

Đang lúc bay lên, bỗng nhiên nghe phía dưới có người hô:

-Yêu nghiệt phương nào, dám ở trên không Ngũ Trang Quan bay loạn?

Tần Thọ hỏi Trung Sơn đạo nhân theo bản năng:

-Hắn nói cái gì?

Trung Sơn đạo nhân nói:

-Hình như hắn nói Ngũ Trang Quan.

Một khắc sau, một tên đạo đồng đã bay lên trời, ngăn đám người đang trên đường đi lại.

Tần Thọ nhìn kỹ, đây là người mặc đạo phục, tết tóc kiểu tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ còn ra dáng trầm ổn, đứng ở chỗ đó, lại không có bất kỳ ý tứ tiên phong đạo cốt gì, ngược lại lại có cảm giác dương dương đắc ý. Thật giống như là tiểu hài tử lấy xe của cha hắn ra ngoài tán gái, bị cô nàng thấy được, có chút khoe khoang giống như đắc ý.

Không đợi Tần Thọ đáp lời, đã nghe tiểu đạo đồng nói:

-Có phải các ngươi đến Ngũ Trang Quan cầu Nhân Sâm Quả không?

Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, hỏi:

-Đúng, đúng đúng.

Nhìn thấy Tần Thọ như thế, Lý Trinh Anh không nhịn được nữa, vội vàng nói:

-Vị đạo hữu này, không phải chúng ta tới vì Nhân Sâm Quả, chúng ta là muốn cầu kiến Trấn Nguyên Tử đại tiên, có chuyện quan trọng bẩm báo.

Tiểu đạo đồng lắc đầu nói:

-Nếu như các ngươi đến sớm một chút, còn có thể gặp được gia sư. Có điều nửa ngày trước, hảo hữu của gia sư đến đây mời ngài đi Bắc Hải xem tuyết rồi.

Tần Thọ sững sờ nói:

-Đi Bắc Hải xem tuyết? Sư phụ nhà các ngươi, chưa có xem tuyết sao?

Tiểu đạo đồng trợn mắt nhìn Tần Thọ một cái nói:

-Ngươi biết cái gì? Xem tuyết, thưởng thức trà, luận đạo mới là trọng điểm. Ngươi còn thật sự cho rằng đi xem tuyết thì là đi xem tuyết à?

Tần Thọ lúng túng cười một tiếng, hỏi:

-Đạo hữu, xưng hô như thế nào?

Tiểu đạo đồng ngạo kiều nói:

-Bần đạo hiệu Thanh Phong, nếu như không có việc gì, các ngươi đừng ở có bên trên Ngũ Trang Quan lắc lư loạn. Mặc dù gia sư không thích để ý tới, nhưng mà những người làm đệ tử như chúng ta cũng không thích có người bay loạn ở trên đầu.

Nói xong, Thanh Phong quay người đi xuống.

Lý Trinh Anh hỏi:

Thỏ Thỏ, làm sao bây giờ?

Tần Thọ nói:

-Còn có thể làm sao? Có hai biện pháp, hoặc là đi Bắc Hải tìm Trấn Nguyên Tử, hoặc là đi tìm tiếp người khác.

-Tìm ai? - Lý Trinh Anh hỏi.

Tần Thọ nghĩ nghĩ, cuối cùng cười khổ một tiếng nói:

-Ta cũng không biết tìm ai.

Nói đến đây, Tần Thọ hô to một tiếng:

-Đạo hữu đi thong thả, xin hỏi Trấn Nguyên đại tiên đi chỗ nào của Bắc Hải xem tuyết vậy?

Thanh Phong quay đầu đầy kinh ngạc nói:

-Ngươi tìm sư phụ ta gấp như vậy sao?

Tần Thọ nói:

-Cấp tốc, không tìm thấy sư phụ ngươi, ngươi liền đợi nhìn trời sập xuống đi.

Thanh Phong bật cười lớn nói:

-Trời sập xuống lại rất đẹp mắt, vậy thì chờ xem đi.

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Ngươi không sợ sao?

Thanh Phong càng thêm lơ đễnh nói:

-Mặc dù gia sư cung phụng thiên hạ, nhưng mà trời có thể nhận được mấy phần hương hỏa của gia sư, cái này à, thuần túy chỉ là thuận theo. Ngươi cảm thất, trời sập xuống, gia sư sẽ để ý sao?

Tần Thọ yên lặng… Hắn biết Trấn Nguyên Tử rất lợi hại, nhưng mà diễn biến bên trong “Tây Du Ký”, thực ra Trấn Nguyên Tử cũng không động thủ, chỉ là vung phất ống tay áo bắt mấy con khỉ mà thôi. Bởi vậy, Tần Thọ cũng không hiểu rõ thực lực của Trấn Nguyên Tử cho lắm.

Nhưng nhìn bộ dáng kiêu ngạo này của Thanh Phong, suy nghĩ lại một chuyên bên trong nguyên tác viết, Trấn Nguyên Tử có thể là bằng hữu của Tam Thanh, cố nhân của tứ đế, còn lại đều là vãn bối... Nếu như tính như thế, Trấn Nguyên Tử kia đúng là có chút mạnh.

Nói thấp một chút, cũng là thực lực Tứ Ngự đại đế! Cái đại đế này cũng không phải là đại đế gà mờ được phong như Hoàng Phi Hổ kia, mà là phân đất phong hầu đại đế tứ phương trời, cấp bậc Ngọc Hoàng đó!

Mặc dù Trấn Nguyên Tử không phải là thánh nhân, nhưng mà cũng có thể là sự tồn tại chênh lệch một bước lên trời.

Tính như thế, Tần Thọ cũng hiểu thêm một chút về thực lực của Trấn Nguyên Tử.

Lúc này Lý Trinh Anh tiến lên phía trước nói:

-Đạo hữu, trời sập xuống, chúng sinh gặp nạn, chúng ta là người tu đạo, sao có thể mặc kệ? Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, coi như là sư phụ các ngươi đã vượt ra bên ngoài tam giới, chẳng lẽ các ngươi không muốn cứu vớt chúng sinh, tích chút công đức sao?

Nghe nói như thế, Thanh Phong khẽ gật đầu nói:

-Lời này cũng có lý, vậy thì ta liền phá lệ giúp các ngươi liên lạc với gia sư, nếu như....

Oanh!

Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn vang lên!

Sau đó một ngọn núi phía dưới bỗng nhiên nổ tung, một con nhện núi lớn chui ra, mở rộng miệng, một cái lưới lớn trực tiếp chụp vào Vạn Thọ Sơn của Ngũ Trang Quan!

-Thật to gan!

Bên trong Ngũ Trang Quan truyền ra một tiếng gầm thét, sau đó một đạo đồng bay ra, trong tay cầm một thanh bảo kiếm, vung lên với cái lưới kia!

Kiếm khí hóa thành một đạo trường hồng trực tiếp khoác lên trên lưới!

Thanh Phong nhìn thấy, cười nói:

-Đó là sư đệ Minh Nguyệt của ta, một thân kiếm khí hắn tu, có thể phá tất cả tà ma. Kiếm kia chính là do gia sư luyện chế, chính là một món Hậu Thiên Linh Bảo, uy lực cực mạnh.

Nhưng mà một khắc sau, nụ cười của hắn liền ngưng lại, kiếm khí bổ vào trên mạng nhện, vậy là lưới lại không sứt mẻ tí nào mà rơi thẳng xuống!

Thanh Phong kinh hô:

-Đáng chết, khởi trận!

Minh Nguyệt trong lúc bối rối vội vàng lui lại, trong tay bóp một cái ấn quyết liền muốn khởi trận, đúng lúc này, không trung vỡ ra, một con nhện con thoát ra, cắn một cái vào ngón tay Minh Nguyệt!


Bạn cần đăng nhập để bình luận