Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 569: Manh vật như vậy




Chương 569: Manh vật như vậy





Tần Thọ líu lưỡi không nói nên lời:

-Đắt thế!

Bạch Vô Thường đáp:

-Đương nhiên rồi.

Tần Thọ nói tiếp:

-Vậy được, ngươi đưa ta một triệu ra đây làm món khai vị.

Phù phù...

Bạch Vô Thường hai chân mềm nhũn ngã xuống đất, một triệu? Đây là muốn giết hắn làm thịt rồi...

Đi thêm một đoạn không biết là bao xa, cuối cùng Tần Thọ cũng nhìn thấy bóng dáng của một thành phố khổng lồ từ xa, xung quanh không có tường thành, chỉ có những tháp mũi tên. Nói chính xác thì là tháp cờ, mỗi cái đều ở trên lầu. Một cột cờ khổng lồ được cắm vào và những lá cờ đen như mực đang tung bay trên đó, với các biểu tượng khác nhau được vẽ lên trên không biết chúng có nghĩa là gì.

Hắc Vô Thường kiên nhẫn giải thích:

-Đấy là Luân Hồi Đại Trận, nếu có người to gan dám công kích Địa Phủ thì Luân Hồi Đại Trận sẽ mở ra, không cần biết người đó là ai hay cái gì mà nó sẽ trực tiếp đưa người đó vào lục đạo luân hồi, trọng sinh thành các con vật trong Phong Đô Thành và sau cùng sẽ một đao giết chết để làm thịt.

Tần Thọ nghe vậy cười toe toét, giơ ngón tay cái lên nói:

-Tuyệt vời!

Cùng lúc đó, Tần Thọ đảo mắt qua một vòng:

-Lục đạo luân hồi này của các ngươi có phải cái gì đi vào cũng đều có thể trọng sinh phải không?

Hắc Vô Thường gật đầu đáp:

-Về mặt lý thuyết thì đúng là như thế, tuy nhiên nếu muốn vào luân hồi thì phải trải qua sự xét xử của phán quan, sau khi trải qua chung thẩm của Thập Điện Diêm La thì mới có thể quyết định sẽ vào vòng luân hồi nào.

Tần Thọ liếc mắt nói:

-Những người tốt như ta có phải là không tốn sức nào mà trở thành tiên nhân không?

Hắc Bạch Vô Thường cười hi hi ha ha, cũng không nói thêm gì nhưng không cần nói chắc mọi người đều có thể nhìn ra đầy sự khinh bỉ rõ ràng trong đó...

Tự Tần Thọ cũng biết người biết ta, chà chà mũi, không nói thêm gì nữa.

Tuy nhiên Tần Thọ vẫn không bỏ cuộc hỏi thêm:

-Ngươi nói có thể dùng tiền để sai khiến mọi thứ, vậy có tiền rồi thì có thể luân hồi thành tiên nhân không?

Hắc Bạch Vô Thường lại thêm lần nữa cạn lời...

Sau một thời gian dài đối chất qua lại, cuối cùng Tần Thọ cũng đúc kết ra được kết luận cuối cùng, chỉ bốn phía xung quanh nói:

-Chẳng trách các ngươi nghèo đến nỗi một chiếc mặt trời cũng không có, có tiền mà không biết kiếm, đáng đời một kiếp nghèo kiết xác.

Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa đều hoàn toàn im lặng...

Nhờ có Đầu Trâu Mặt Ngựa kéo xe chạy băng băng mà chẳng mấy chốc đã đến Thủ Phủ Phong!

Bên ngoài Thủ Phủ Phong là những cánh đồng lúa rộng bát ngát, có những ánh lửa mờ ảo phong cách đặc trưng của Địa Phủ và các toà thành trú ngụ ở hai bên phía cánh đồng.

Sau khi băng qua một con hào khác, Tần Thọ chỉ cảm thấy có một lớp kết giới giống như sóng nước bị bọn họ xuyên qua, sau đó thế giới trước mặt lập tức từ yên tĩnh trở thành ồn ào!

Trước mặt hiện ra rất nhiều toà nhà cao tầng, trên đường xe cộ đông đúc ầm ĩ, người người chen chúc, một con quái thú khổng lồ được người ta điều khiển di chuyển chậm rãi dọc đường. Tần Thọ nhìn thấy một con Khủng Long khổng lồ cầm trong tay một rổ rau, lâu lâu mới động chân động tay, đuôi vểnh cao, sợ có người đánh, vẻ mặt đau khổ...

Tần Thọ chưa kịp cười thì quay đầu đã nhìn thấy một tên khổng lồ một mắt lớn gấp mấy chục lần khủng long bạo chúa, hắn nhìn chung quanh một cách chua xót, hồi lâu mới nhúc nhích chân, không biết tốn bao nhiêu thời gian.

-Bây giờ chúng ta đi đâu? - Địa Dũng phu nhân định thần lại rồi hỏi.

Tần Thọ nói:

-Đương nhiên trước tiên chúng ta sẽ đi tìm chỗ ở, ăn một bữa no, ăn no uống đủ rồi thì đi đập biệt thự của tên phán quan hồ đồ kia rồi nói tiếp.

Câu nói vừa dứt, Hắc Bạch Vô Thường bị doạ một trận, nhưng sau khi suy nghĩ lại, Thôi phán quan cũng không phải là do bọn họ, vô luận là thực lực bản thân thôi giáp hay thế lực của hắn ở Địa Phủ thì bọn họ đều không thể so sánh được.

Con thỏ này lợi hại nhưng đến trong tay Thôi Giác vẫn là không có khả năng làm ra chuyện gì.

Thế là hai con hàng này nhìn nhau, và dứt khoát quên đi chuyện Thôi Giác là thiên tiên, coi như không biết.

Tần Thọ hỏi tiếp:

-Này Đại Hắc, Đại Bạch, nhà trọ tốt nhất của Địa Phủ các ngươi ở đâu?

Hắc Vô Thường với Bạch Vô Thường cảm thấy không tốt lắm, tự nhiên hy vọng Tần Thọ có thể tìm thấy Thôi Giác càng sớm càng tốt, họ chỉ vào một tòa tháp đen trắng ở xa và nói:

-Đó là tửu lâu Vô Thường được mở bởi các anh em của chúng ta. Nếu ngài muốn nghỉ, ngài có thể tới đó.

Không phải do hai người hào phóng, nhưng sau một thời gian ngắn đồng hành cùng nhau, bọn họ phát hiện con thỏ này căn bản là không biết liêm sỉ, làm gì có chuyện tốt như thế xuất hiện. Hơn nữa bọn họ đã đưa con thỏ này đến một tửu lâu tốt, đoán rằng cuối cùng thì bọn họ cũng sẽ là người trả tiền...

Chính vì vậy suy đi tính lại thì tốt nhất vẫn nên đến chỗ của bọn họ.

Hơn nữa, tửu lâu tốt nhất Địa Phủ thực sự hơi xa...

Nhìn thấy một đống người ở trước mặt như vậy, hai người cũng không muốn tiếp tục chen chúc như thế này.

Đúng lúc này, một tiếng quát không kiên nhẫn từ phía sau Tần Thọ truyền đến:

-Con thỏ lớn, ngươi có đi hay không? Không đi nữa thì mau tránh ra! Vợ ta sắp sinh rồi, ta phải đưa bà đỡ về nhà.

Tần Thọ quay đầu xem, trống không, chả có người nào cả.

-Bên dưới! - Người kia lại hét lên.

Tần Thọ ở trên đại đỉnh nhìn xuống dưới xem, chỉ nhìn thấy ở phía sau có một con gián, đi cùng thêm một con gián mặc một chiếc váy hoa khác, hai người đứng lên, từ đằng trước nói với Tần Thọ đầy độc đoán:

-Rốt cuộc ngươi có tránh ra không?

Tần Thọ nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong...

Người ta nói rằng Địa Phủ khắp nơi đều là xác chết biết đi, bây giờ còn biết gào thét?

Làm thế nào lại cảm thấy nó giống như một bữa tiệc trang phục lộn xộn?

Dù đầu óc rối bời nhưng Tần Thọ vẫn vô cùng có đạo đức nhường đường cho con gián, vừa thấy con gián váy hoa vừa đi lại liền mắng:

-Nhường đường nhường đường, vợ ta sắp sinh rồi. Trước hết hãy để chúng ta...

Chưa kể, người trong Địa Phủ còn rất có đạo đức, nghe tin vợ con gián sắp sinh thì nhường chỗ.

Tần Thọ nhìn thấy mắt liền sáng lên...

Lúc này, Địa Dũng phu nhân hỏi hai người Đầu Trâu Mặt Ngựa:

-Chức quan của các ngươi trong Địa Phủ cũng không phải là thấp, có thể cho chúng ta bay qua không?

Đầu Trâu lắc đầu đáp:

-Trừ phi có công vụ, không thì Địa Phủ sẽ không cho phép được bay. Nhìn đó...

Quay đầu chỉ lên trời, nhìn thấy một nhãn cầu khổng lồ màu đỏ đang trên bầu trời nhìn chằm chằm xuống phía dưới.


Bạn cần đăng nhập để bình luận